Hứa Kỳ Sâm sợ run cả người, suýt chút nữa lật xuống khỏi người Mục Diêu.
Nghe thấy tiếng cười rất thấp của hắn.
“Đừng nhúc nhích.”
Là giọng Mục Diêu thật.
Các triệu chứng hạ đường huyết dần biến mất, tầm mắt Hứa Kỳ Sâm bắt đầu trở nên rõ ràng, thảm cỏ bị dẫm lên, giày thể thao màu đen, sinh viên trên bãi tập, tất cả đều xuất hiện trước mắt cậu.
Bị cõng lên như thế này khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ.
“Em thả anh xuống đây đi.”
Mục Diêu nghe vậy còn dừng lại, xốc Hứa Kỳ Sâm lên cao hơn, “Đàn anh, anh mà còn lộn xộn nữa em thật sự sẽ sủa cho anh nghe đấy.”
Cảm nhận được người trên lưng cứng ngắc, Mục Diêu mới tiếp tục rảo bước về phía trước.
Nghe thấy tiếng Dương Hiểu Thành gào tên mình từ đằng sau, Hứa Kỳ Sâm quay lại nhìn thoáng qua, nói: “À phải rồi, bạn cùng phòng của anh đang chờ anh.”
Mục Diêu cũng quay lại, hô to với Dương Hiểu Thành: “Đàn anh, đàn anh Diệp không thoải mái, em đưa anh ấy về nghỉ ngơi trước.” Dứt lời lại quay người đi tiếp.
Người này kì lạ thật đấy.
Có điều, đúng là theo thiết lập trong nguyên tác, Mục Diêu đã thích Diệp Hàm từ cái nhìn đầu tiên.
Cốt truyện nguyên tác giúp Hứa Kỳ Sâm tìm được một lí do thích hợp đối với hành vi của Mục Diêu.
Dẫu rằng cậu vẫn chưa quen lắm.
Giữ nguyên không khí trầm mặc ấy đi tới dưới bóng cây, Mục Diêu đặt Hứa Kỳ Sâm trên băng ghế dài.
“Anh đừng đi lung tung.” Mục Diêu dặn dò một câu, rồi quay người chạy về hướng khác.
Hứa Kỳ Sâm cũng chẳng còn sức mà đi lung tung, dựa người trên băng ghế, nhìn bạn học cùng lớp mình giải tán rời đi.
Điện thoại hơi rung lên, là tin nhắn của Dương Hiểu Thành.
Dương Hiểu Thành: [Không sao chứ, cậu sinh viên năm nhất kia là ai thế?]
Cậu nhanh chóng trả lời lại.
Diệp Hàm: [Tớ không sao, tại vì vừa vận động xong hạ đường huyết tái phát nên kiệt sức thôi.
Cậu đàn em kia là thành viên mới trong đội bóng rổ, trước đây từng gặp mặt nên quen, yên tâm đi.]
Gửi xong tin nhắn này đã thấy Mục Diêu quay trở lại, xách trên tay một chiếc túi, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hứa Kỳ Sâm.
“Uống nước đi.” Mục Diêu lấy một chai nước thể thao trong túi ra, vặn nắp rồi đưa cho cậu, “Uống từng ngụm thôi, đừng vội.”
Hứa Kỳ Sâm nói cảm ơn, nhận lấy chai nước, rất nghe lời uống từng ngụm nhỏ một.
Có vị ngọt, uống rất ngon.
Mục Diêu lại lấy từ túi một gói kẹo, đưa cho Hứa Kỳ Sâm, “Anh ăn không?”
Vẻ mặt Hứa Kỳ Sâm lộ ra sự nghi hoặc, Mục Diêu nhìn cậu rồi giải thích, “Tình trạng vừa rồi của anh hẳn là triệu chứng hạ đường huyết phát tác đột ngột sau khi vận động, em đoán thế.” Nói rồi định cất gói kẹo lại, “Nếu không muốn ăn thì thôi vậy.”
“Ăn.” Hứa Kỳ Sâm đặt chai nước trong tay xuống, cầm lấy gói kẹo từ tay Mục Diêu.
Có điều gói kẹo này khó xé vỏ thật sự.
Hứa Kỳ Sâm dùng hai tay xé rất lâu, cuối cùng ngoài một lỗ rách siêu nhỏ ra, không một viên kẹo nào rơi xuống.
Mục Diêu trực tiếp đoạt lấy gói kẹo, ghé sát bên miệng, dùng răng cắn chặt rồi nhẹ nhàng kéo ra, vậy là mở được gói.
Hứa Kỳ Sâm nhìn chiếc răng nanh nhỏ xíu của Mục Diêu hé lộ, mơ hồ cảm thấy đầu lưỡi nhói đau.
Đều là ảo giác cả thôi.
“Đây.” Mục Diêu đổ mấy viên kẹo lên bàn tay, rồi xòe ra trước mặt Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm lựa hai viên, xé giấy gói kẹo bỏ vào trong miệng, tâm trạng lập tức tốt trở lại.
Mục Diêu cất số kẹo còn lại vào trong túi, lấy chân đụng vào chân Hứa Kỳ Sâm, khiến cậu khẽ kêu lên, “Đau.”
“Đàn anh, anh chạy cự li dài xong phải vận động, nếu không ngày mai đến cầu thang anh còn chẳng xuống được đâu đấy.”
Hứa Kỳ Sâm ồ lên một tiếng, bị Mục Diêu kéo dậy, chịu đựng cơn đau nhức đứng giậm chân tại chỗ.
Hai chân run rẩy, cậu nhìn Mục Diêu ngồi duỗi đôi chân dài trên băng ghế không còn chỗ để, tâm trạng có phần rối rắm.
Dù có nói gì đi chăng nữa, hắn thực sự vẫn rất đẹp trai.
“Em huấn luyện quân sự cũng vất vả lắm nhỉ.” Hứa Kỳ Sâm đá chân, “Trưa nay đi ăn chung với anh đi, anh mời.”
Mục Diêu không ngờ Hứa Kỳ Sâm sẽ chủ động mở miệng, hành động này không giống tính cách của cậu chút nào, vậy nên vui sướng bất ngờ, “Thật sao ạ?”
Chắc là vì chạy mệt đến nỗi sinh ra ảo giác, lúc cậu ta thốt lên “Thật sao ạ”, não Hứa Kỳ Sâm lại tự động tưởng tượng ra hình ảnh hai chiếc tai xù lông của Mục Diêu vẫy vẫy trên đỉnh đầu.
Tỉnh táo lại đi.
“Ừm.
Nhưng mà chỉ đến căn tin thôi, chiều nay em còn phải tập huấn nữa, tốt nhất là ăn nhanh cho xong rồi về tranh thủ nghỉ ngơi.”
“Vâng ạ!”
Lúc sóng vai cùng Mục Diêu đến căn tin, Hứa Kỳ Sâm có thể cảm nhận được rõ ràng ánh nhìn của rất nhiều em gái xung quanh đó dồn về phái bọn họ.
Không, hẳn là nhìn một mình Mục Diêu mới đúng, cậu nhóc đúng là quá xuất sắc, ngay cả dì múc cơm ở nhà ăn nhìn thấy cũng không kìm đặng lòng làm run muôi cầm, múc cho một khay đầy ắp thức ăn.
Quý Mộng Trạch ở thế giới trước và Mục Diêu ở thế giới này đã giúp Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được sâu sắc một chân lý, rằng chỉ cần có một ngoại hình đẹp là sẽ luôn đủ cơm ăn.
Lúc ăn cơm, điện thoại Hứa Kỳ Sâm thông báo liên tục, cậu lấy ra xem, WeChat xuất hiện rất nhiều tin nhắn.
Trần Duyệt: [Hàm Hàm! Em trai năm nhất hôm nay cõng cậu là ai thế? Có bạn gái chưa?]
Lý Hinh Như: [Diệp Tiểu Hàm mau thành thật khai báo, rốt cuộc cậu chàng đẹp trai kia là ai, cậu quen được tân sinh viên đẹp trai như vậy từ khi nào hả! Mau bắn thông tin liên lạc cho tớ nhanh!]
…
Những tin nhắn kiểu vậy cỡ chừng ba chục, ngoài các sinh viên nữ cùng lớp ra còn có các sinh viên nữ chuyên ngành khác ở khoa bên cạnh, cậu vừa ngạc nhiên với mức độ thân thiết trong các mối quan hệ giữa Diệp Hàm và phái nữ, vừa thở dài trước tốc độ lan truyền thông tin siêu tốc này.
Nhìn cậu trai cúi đầu ăn cơm phía đối diện, Hứa Kỳ Sâm giằng co trong thế khó.
Có nên đưa thông tin liên lạc của em ấy cho bọn họ không? A, nếu như mở miệng hỏi em ấy…
Tưởng tượng dáng vẻ tức giận của Mục Diêu, Hứa Kỳ Sâm vẫn từ bỏ.
Hơn nữa…
Theo như nội dung nguyên tác và tuyến nhiệm vụ phụ, cuối cùng thể nào em ấy chẳng ở bên mình.
Vậy nên mới nói, sao phải tự tăng số lượng tình địch cho bản thân chứ, làm như thế chắc chắn sẽ gây gián đoạn tiến độ thực hiện niệm vụ của cậu.
Đúng vậy.
Lận lưng suy nghĩ mang lợi ích cá nhân như vậy, Hứa Kỳ Sâm nhắn trả lời một câu thống nhất.
[Xin lỗi nhé, tớ nghe bảo em ấy có crush rồi.]
Đặt úp điện thoại xuống bàn, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, bưng bát tiếp tục ăn cơm.
“Đàn anh, anh có chuyện gì vui sao?” Mục Diêu chau mày nhìn cậu, “Cười ngốc nghếch thế kia.”
Hứa Kỳ Sâm vội vã cúi đầu bới cơm trong bát, “Đâu có, em ăn nhanh lên đi, ăn xong còn về ngủ trưa nữa.”
Trở về kí túc xá, không ngoài dự đoán, lại bị Dương Hiểu Thành tra hỏi một lượt nữa.
Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc giải thích đầu đuôi ngọn ngành, Dương Hiểu Thành mới hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đồng thời đưa ra một dự đoán nghe vô cùng lý trí.
“Cậu xong đời rồi, mấy sinh viên nữ trong khoa chắc chắn sẽ quấn rịt lấy cậu, tìm cậu trợ giúp.”
Cậu nói không sai đâu, Hứa Kỳ Sâm ngồi phịch xuống ghế mình.
Trước mặt xuất hiện màn hình điểm thưởng, Hứa Kỳ Sâm uể oải nhận lấy tám trăm điểm, sau đó hoàn toàn gục ngã.
Ngày hôm sau, nhận được tin nhắn của Trần Kình Vũ nói rằng chiều đội bóng rổ có buổi tập, nếu rảnh thì có thể đến xem.
Hứa Kỳ Sâm khác với Diệp Hàm, là một người vô cùng chú trọng khái niệm thời gian, vậy nên có việc gì thì làm cho xong thật sớm, nhớ lại không còn việc gì khác nữa nên đến sân bóng rổ xem bọn họ huấn luyện.
Mặc dù chỉ là quản lý đội bóng trên danh nghĩa, nhưng cũng vẫn cần xuất hiện một chút.
0901: “Ngài Hứa, tôi cảm thấy ở thế giới này ngài trở nên chủ động hơn rồi.”
Hứa Kỳ Sâm: “Thật à? Vậy có nghĩa là tôi có tiến bộ đấy.”
0901: “Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc của một người cha già rồi.”
Hứa Kỳ Sâm: “Xin cậu sau này bớt lên mạng lại đi…”
0901: “Ngài không thích sao? Vậy… Làm phiền rồi.”
Hứa Kỳ Sâm: …
Lúc đến sân bóng rổ, các thành viên đã bắt đầu tập luyện.
Hứa Kỳ Sâm mua rất nhiều nước uống, ngồi ở hàng ghế đầu tiên nơi khán đài.
Cậu rất thích xem người khác chơi bóng, dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi trên sân bóng mang lại cảm giác vừa năng động vừa trẻ trung.
Mặc dù cậu không thể thực hiện được, nhưng dù sao chỉ nhìn thôi cũng đã đủ thấy xúc động rồi.
Trần Kình Vũ rất có mắt nhìn người khi lựa chọn Mục Diêu làm trung phong, dù là về tỉ lệ trúng rổ hay năng lực phòng ngự bảng bóng, hắn đều soán hạng đầu.
Cộng thêm sức bền và khả năng bộc phát vượt trội hơn so với người thường, chưa huấn luyện bao lâu đã trở thành nhân vật trung tâm trên sân bóng.
Lúc nghỉ ngơi, mọi người tập trung ở chỗ Hứa Kỳ Sâm, vẻ mặt A Minh vô cùng phấn khích, vui vẻ nhận lấy nước Hứa Kỳ Sâm đưa cho: “Mấy buổi tập này có vẻ ngày càng khá hơn trước rồi, tôi có linh cảm thể nào cũng vào được vòng chung kết thi đấu liên trường cho xem.”
A Phong: “Xin ông đừng phá team là được.”
Trần Kình Vũ vặn nắp chai, “Hiện giờ chúng ta chỉ đang luyện tập với đám nhóc trong trường, đến lúc ra sân thật còn chưa chắc sẽ gặp phải đối thủ như thế nào đâu.
Nghe nói năm nay Học viện Thể thao mới nạp thêm mấy cầu thủ chơi được lắm, cao to cực.”
Hứa Kỳ Sâm đưa chai nước cuối cùng cho Mục Diêu, sau đó nói với bọn họ: “Không sao, cứ làm hết sức mình thôi, còn lại để ông trời quyết.”
A Minh cười lớn, “Dạo gần đây A Hàm đáng yêu thật đấy nhỉ, phật quang phổ chiếu khắp người như Bồ Tát nhỏ ý.
Hồi nghỉ hè ông tự mình đến miếu chùa tìm hòa thượng xin khai quang phải không?”
Mọi người cùng cười rộ lên.
Hứa Kỳ Sâm cũng thấy buồn cười, song lại vô tình nhìn thấy Mục Diêu vén áo cầu thủ lên lau mồ hôi trên mặt, lộ ra cơ bụng sáu múi rắn rỏi, đường nhân ngư sâu uốn lượn dọc xuống.
Không hiểu vì sao, Hứa Kỳ Sâm lại liên tưởng đến một thanh socola thật ngon miệng.
Cũng từng khối từng khối như vậy.
Bỗng dưng đói bụng ghê.
“Woa!! Vóc dáng của A Diêu man quá đi!” A Minh vỗ bụng mình, “Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đi đăng kí thẻ phòng tập thể hình ở trường!”
“Ông thì thôi đi, không đủ nền móng đâu.”
“Ha ha ha đúng rồi đấy.”
Cứ nhìn chằm chằm hoài thì cũng kì, Hứa Kỳ Sâm quay mặt đi, giả vờ ngắm phong cảnh.
Kết thúc buổi huấn luyện, mọi người cùng nhau rời khỏi sân tập.
Mục Diêu nói với Trần Kình Vũ: “Đàn anh Trần, em cần đi mua một ít đồ vật, các anh đi trước đi ạ.”
Đám Trần Kình Vũ gật đầu, Hứa Kỳ Sâm chuẩn bị đi cùng bọn họ, lại nghe Mục Diêu nói: “Đàn anh Diệp Hàm, không phải vừa rồi anh bảo anh cũng cần mua vài thứ sao ạ?”
Hứa Kỳ Sâm quay đầu, khẽ chau mày nghi hoặc, bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của Mục Diêu thì mở miệng, “À phải, suýt nữa thì quên mất.
Mấy ông về trước đi, tôi đi với Mục Diêu nhé.”
Thấy điệu bộ nói dối đầy bình tĩnh của Hứa Kỳ Sâm, Mục Diêu không khỏi nở nụ cười thành công.
“Sao thế?” Hứa Kỳ Sâm hỏi, “Em có chuyện gì cần nói với anh à?”
Mục Diêu không nói gì, đi thẳng đến máy bán hàng tự động ở gần đó, một lúc sau cầm trong tay hai hộp kem quay trở lại.
Hứa Kỳ Sâm dõi mắt theo kem trong tay cậu ta, nhìn một hồi, cho rằng Mục Diêu sẽ chia cho cậu một hộp, song chỉ thấy thằng nhóc này mở ra ăn một mình.
Mặc dù làm như vậy cảm thấy hơi tưởng bở, nhưng Hứa Kỳ Sâm vẫn không nhịn được hỏi: “Mình em ăn cả hai hộp à?”
Mục Diêu cười xán lạn, răng nanh nhỏ lộ ra, “Sao thế ạ, một người ăn hai hộp kem là phạm pháp sao?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, chống cằm, buồn tẻ nhìn một đám sinh viên vừa tan lớp tự học tối phía đằng trước.
“Trêu anh thôi.” Mục Diêu mở hộp còn lại ra, cắm thìa vào, đưa cho Hứa Kỳ Sâm.
Thật sự rất kì lạ.
Hứa Kỳ Sâm yên lặng nhủ thầm trong lòng, nhưng vẫn nhận lấy kem ăn một miếng.
Vị socola, cũng là vị cậu thích nhất.
Không nhịn được liếc mắt nhìn hộp đối phương cầm trong tay, không nhìn rõ nhãn bọc ngoài, nhưng kem bên trong có màu vàng nhạt.
Sắc màu của mùa hạ.
Sắc màu quen thuộc.
Hứa Kỳ Sâm lại xúc một miếng thật to nữa, vừa bỏ vào trong miệng đã nghe người bên cạnh nói chuyện, “Đàn anh, ăn kem của em rồi thì đáp ứng cho em một nguyện vọng nhé.”
Hứa Kỳ Sâm hết sức nghiêm túc cân nhắc xem có nên nhả hết kem trong miệng vào tay hắn hay không.
Đúng là một cuộc giao dịch thâm độc.
“Anh có đồng ý không?” Mục Diêu chỉ thìa vào cổ Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm nuốt kem xuống, “Nguyện vọng gì?”
Mục Diêu cười cười, “Thứ sáu tuần này là trận so tài đầu tiên của vòng bảng, em muốn một thứ gì đó kiểu như bùa may mắn, đàn anh cho em một cái được không?”
Hứa Kỳ Sâm đăm chiêu nghĩ ngợi, “Muốn anh đến miếu xin một cái à?”
Mục Diêu hơi sửng sốt, sau đó gập người cười không dứt, “Sao anh lúc nào cũng có thể nói những chuyện buồn cười một cách nghiêm túc như vậy chứ.”
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu ăn kem, “Em bảo bùa may mắn còn gì.”
“Không phải cái bùa may mắn kiểu đó, chỉ cần tặng em một cái gì đó đeo được trên người là được, như vậy may mắn của đàn anh có thể san sẻ một chút sang cho em rồi.”
Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Nói trước cho em nghe, vận hạn con người anh xui lắm.”
“Vậy sao?” Hai cái răng nanh của Mục Diêu lại lóe qua tầm mắt Hứa Kỳ Sâm, “Em thấy anh rất may mắn mà, lần nào cũng sắp gặp chuyện thì gặp được em.”
Nào có ai lại nói bản thân như vậy chứ…
“Cứ đưa bừa cho em một cái gì đi, bao cổ tay hay đệm bảo vệ đầu gối cũng được ạ.”
Hứa Kỳ Sâm hoàn toàn không chống lại được giọng điệu mang ý làm nũng thế này của Mục Diêu, chỉ có thể cắn răng đồng ý, “Anh biết rồi.”
Loa phát thanh trong sân trường phát một bài hát tiếng Anh rất êm tai, Hứa Kỳ Sâm thấy Mục Diêu khẽ lúc lắc đầu, mái tóc ngắn màu đen trông rất thoải mái khiến cậu không kìm được lòng vươn tay xoa, động tác này dọa Mục Diêu giật bắn mình.
“Anh xoa đầu em làm gì?”
Hứa Kỳ Sâm đứng dậy, ghé lại gần đầu Mục Diêu, dùng tay rẽ tóc cậu ta ra, quan sát thật cẩn thận.
“Hai cái tai bé xíu kia mọc ra từ chỗ nào vậy?”
Mục Diêu nắm lấy cổ tay không ngừng sờ soạng của Hứa Kỳ Sâm, khóe miệng cong cong, “Anh