Để Mục Diêu ở nhà một mình, Hứa Kỳ Sâm vẫn không yên tâm lắm, rõ ràng người ta mạnh hơn cậu nhiều, chỉ là nhỏ hơn vài tuổi mà thôi.
Lẽ nào yêu đương cùng trai nhỏ tuổi hơn đều nhọc lòng như vậy sao?
Mà không, yêu đương cái gì chứ.
Còn chưa đâu vào đâu cả mà.
Lúc đi tàu điện ngầm đọc được tin tức, là trường hợp thứ ba thú hoang tấn công con người.
Hứa Kỳ Sâm tra cứu một chút về tên tổ chức tội phạm trên điện thoại —— Đằng Dược Thế Kỷ, là một công ty công nghệ sinh học, lại còn đứng đầu ngành sản xuất dược phẩm trong nước, vậy nên hầu hết tin tức về công ty đều liên quan đến việc nghiên cứu và phát triển các loại thuốc mới, hoặc là một số hoạt động từ thiện công ích liên quan đến dược phẩm.
Chính nhờ những thủ đoạn tiếp thị giả dối này mới có thể đóng khung hình tượng một công ty sản xuất dược phẩm công nghệ sinh học tận tâm.
Theo tình tiết nguyên tác Hứa Kỳ Sâm đã viết, dự án bất hợp pháp sử dụng quái thú làm đối tượng nghiên cứu để đào tạo dị năng hóa được tiến hành tại tầng hầm của một công xưởng bỏ hoang xa xôi.
Đó là còn chưa nói đến việc cậu không xác định được vị trí địa lý cụ thể do trước đây không viết chi tiết, mà dù có biết đi chăng nữa, nếu như hiện tại trực tiếp đi tới đó, với năng lực của một con người bình thường như Diệp Hàm, sợ chỉ như lấy trứng chọi đá, không chừng còn có thể tạo thành một cái kết BE kiểu khác…
Vẫn cứ là để Ninh Tranh ra tay đi.
Mặc dù như vậy có vẻ không tốt lắm.
Đương tự hỏi làm thế nào để rải manh mối cho Ninh Tranh, cậu chợt nhận ra khả năng lập trình của Diệp Hàm cuối cùng cũng có tác dụng.
Hứa Kỳ Sâm đi tàu điện ngầm tới khu trung tâm thành phố, tìm bừa một quán internet bước vào.
“0901, cậu có đạo cụ nào có thể tăng cường năng lực đã được thiết lập của nguyên chủ không?”
Âm thanh 0901 chậm như rùa: “Ngài Hứa, ngài muốn hack à?”
Hứa Kỳ Sâm nghiêm trang phản bác: “Đây là thiết lập vốn có, chỉ cần tăng cường một chút thôi, không thể tính là hack được.”
0901 dừng lại một chút, “Có, hệ thống có một loại thuốc nước buff, nhưng chỉ được chọn tiến hành tăng cường một kĩ năng của nguyên chủ mà thôi.”
“Tăng cường bao nhiêu?”
“Khoảng 50%.”
Cứ thử trước xem sao đã.
Hứa Kỳ Sâm trả 3500 điểm thưởng không chút do dự, sắm một lọ thuốc buff.
Có điều lọ thuốc nước này có màu xanh lét, trông đã thấy buồn nôn.
Vì nhiệm vụ, đành phải nhịn thôi.
Đương nhiên Hứa Kỳ Sâm lựa chọn tăng cường năng lực nghiệp vụ của Diệp Hàm, sử dụng các kĩ thuật hack để ngụy trang danh tính, plan A là xâm nhập vào hệ thống cơ sở dữ liệu của dự án phi pháp này, rò rỉ tất cả tư liệu cho Cục quản lý dị biệt.
Nếu như không thực hiện được, vậy chỉ có thể lựa chọn plan B, tiết lộ tất cả những thông tin liên quan đến dự án này mà mình biết cho Ninh Tranh qua một IP ẩn danh, để cho Ninh Tranh đi điều tra.
Dù là kế hoạch nào thì cũng phải thử xem sao đã.
Vừa định ra tay, điện thoại Hứa Kỳ Sâm lại vang lên, cậu lấy ra xem, là Dư Thương.
“Alo? Tiểu Thương à?”
Giọng nói đối phương lẫn cùng tiếng nức nở rất khẽ, “Đàn, đàn anh ơi, em, em không muốn làm phiền anh đâu, nhưng Manh Manh không nghe điện thoại, em không thể tìm A Diêu được…”
Hứa Kỳ Sâm vội vàng hỏi: “Em đừng vội, nói từ từ thôi, sao thế?”
“Em… Em bị thương…”
Còn chưa kịp nắm bắt tình hình.
Đầu bên kia điện thoại đã xuất hiện giọng nói sang sảng của một người đàn ông khác.
[Đã bảo tôi dẫn cậu đến bệnh viện rồi mà, đi theo tôi!]
“Đàn, đàn anh…”
Dư Thương càng nghe càng sợ hãi, giọng nói run run.
Hứa Kỳ Sâm đứng phắt dậy, cầm điện thoại ra khỏi quán net, “Tiểu Thương, em đừng sợ, nói cho anh nghe em đang ở đâu thế? Anh tới ngay bây giờ đây!”
Không rõ rốt cuộc Dư Thương ở bên kia đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên lại bị thương, hơn nữa cậu bé bảo rằng mình đang ở kí túc xá của Mục Diêu khiến Hứa Kỳ Sâm càng hoảng hơn, bởi lẽ trước khi ra cửa, cậu là người đã nhắn tin cho Dư Thương nhờ cậu bé giúp mình tới kí túc xá của Mục Diêu lấy một ít quần áo để thay.
Lẽ nào giữa đường xảy ra chuyện gì sao?
Nửa tiếng sau, Hứa Kỳ Sâm thở hồng hộc chạy tới kí túc xá, thấy Dư Thương mặt mày xám xịt ngồi dưới đất, mặt xám mày tro rõ là tủi.
“Tiểu Thương, làm sao thế em?” Thấy Dư Thương giữ rịt chân mình, trên mặt trầy xước, Hứa Kỳ Sâm hơi nóng ruột, “Có chuyện gì vậy?”
Dư Thương nước mắt lưng tròng, vừa mở miệng đã suýt khóc òa lên, “Đàn anh…”
Vốn đang chờ Dư Thương giải thích, đã nghe thấy một người khác trả lời, “Cậu là bạn cậu nhóc này à? Vừa nãy cậu nhóc mới ngã từ cầu thang tầng bốn, có khi chân bị thương rồi, tôi định đưa đến bệnh viện khám, nhưng cậu nhóc sống chết không chịu.”
Giọng nói này quen quen.
Ngẩng đầu theo tiếng.
Hứa Kỳ Sâm giật bắn cả mình, suýt nữa cũng ngồi bệt ra đất cùng Tiểu Thương.
Ninh Tranh?!
Sao anh ta lại ở nơi này?
“Là cậu à, trùng hợp ghê.” Ninh Tranh cũng nhận ra Hứa Kỳ Sâm, “Cậu còn nhớ tôi không? Lần trước gặp nhau ở quán ăn ấy.”
Hứa Kỳ Sâm lập tức giả vờ như vừa mới nhớ ra, “À, à phải rồi, là anh à, sao anh lại ở đây?”
Thảo nào Dư Thương lại sợ hãi như vậy.
Ninh Tranh bắt đầu giải thích, “Thực ra trong việc này có trách nhiệm của tôi, trước đây không phải tôi từng hỏi thăm cậu về chuyện của Mục Diêu sao? Tôi nghe nói cậu ta bị thương, muốn tới xem xem chuyện gì xảy ra, sau đó lúc ở trong kí túc xá của cậu ta thì gặp được cậu bạn này, tưởng là bạn cùng phòng nên mới hỏi thăm mấy câu, không hiểu vì sao cậu bạn này lại sợ đến mức chạy thẳng ra ngoài…” Khuôn mặt cương nghị của Ninh Tranh lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Sơ ý ngã cầu thang.”
Hóa ra là vậy…
Hứa Kỳ Sâm thầm thở phào trong lòng, thấy Ninh Tranh nên tưởng đã xảy ra chuyện gì, không ngờ sự việc lại tiến triển như vậy.
Cậu cười với Ninh Tranh, “Tính tình Tiểu Thương khá hướng nội, rất sợ người lạ, có thể là giữa hai người đã xảy ra chút hiểu lầm gì đó, không sao đâu, để tôi đưa em ấy đi khám bác sĩ.”
Ninh Tranh nhíu chặt mày, nhìn như áy náy vô cùng, “Tôi thật sự không cố ý đâu, để tôi đi với hai người, tất cả tiền thuốc men tôi sẽ trả hết, thực sự rất xin lỗi.”
Thiết lập nhân vật của Ninh Tranh có một ưu điểm rất lớn.
Đó là chính trực khác thường.
Cảm giác được rằng đây là một người rất khó đối phó.
Hứa Kỳ Sâm lúng túng cười, “Tôi biết anh không cố ý.” Cậu huých nhẹ cánh tay Tiểu Thương, Tiểu Thương không dám nhìn thẳng mặt Ninh Tranh, chỉ lí nhí đáp, “Em, em không sao, không cần bồi thường…”
Nói rồi Hứa Kỳ Sâm đỡ Tiểu Thương dậy, khập khiễng đi từng bước một, Ninh Tranh vẫn còn đi theo sau liên tục nói muốn bồi thường tổn thất, mãi đến tận khi Hứa Kỳ Sâm đưa Tiểu Thương lên xe taxi đối phương mới hết cách, đứng tại chỗ dõi theo xe của hai người rời đi.
“Em không sao chứ? Có đau không?” Ở trên xe, Hứa Kỳ Sâm kiểm tra sơ qua toàn thân Tiểu Thương, khuỷu tay, đầu gối và trên trán đều có vết thương, may mà không chảy nhiều máu, Tiểu Thương bưng kín gáy sau, cả người run lẩy bẩy.
“Nếu, nếu mà…”
Hứa Kỳ Sâm hỏi, “Nếu mà sao?”
Tiểu Thương sụt sịt, tủi thân nói, “Nếu mà biến lại thành bản thể thì sẽ không bị ngã thế này…”
Hứa Kỳ Sâm thử tưởng tượng cảnh một con chuột đồng tròn ủm ngã lăn từ trên cầu thang xuống, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tính tình Dư Thương vốn dĩ nhút nhát kiệm lời, đột nhiên gặp phải “kẻ thù tự nhiên” Ninh Tranh, chắc chắn đã sợ đến nỗi mất hồn lạc phách.
Hứa Kỳ Sâm thực sự rất áy náy, nếu lúc đó không nhờ Tiểu Thương đi lấy quần áo hộ, vậy cũng sẽ không chạm mặt Ninh Tranh.
Nhưng nếu cậu tự đi mà gặp phải Ninh Tranh, việc lần trước nói với anh ta rằng mình không quen biết Mục Diêu sẽ bại lộ.
Thay đổi cốt truyện đúng là quá phiền toái, rút dây động rừng.
Cậu vừa an ủi Tiểu Thương, vừa đưa cậu bé tới phòng khám ở khu dân cư cũ lần trước để xử lí qua miệng vết thương, may mà chỉ bị chấn động não rất nhẹ và bong gân mắt cá chân.
“Đều tại anh, hôm nay anh không nên nhờ em đi giúp.”
Thấy vẻ mặt hối hận của Hứa Kỳ Sâm, Tiểu Thương nhăn mặt vì đang sát trùng vết thương an ủi, “Không sao đâu đàn anh, tại em nhát gan quá…”
Lúc đưa Dư Thương quay về trường học thì trời đã tối, Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng mua một ít đồ ăn dưới tầng rồi vội vã lên nhà.
Cửa nhà rất khó mở, sau khi cắm chìa khóa vào thường không xoay vặn gì được, nhiều lúc Hứa Kỳ Sâm tưởng nó bị kẹt vào trong rồi, phải vất vả rất lâu mới có thể vào được.
Hứa Kỳ Sâm thử mấy lần mà vẫn thất bại, đặt đồ ăn trong tay trên đất, đổi tay xoay chìa khóa.
“Cậu phải cắm hơi chếch ra ngoài một chút.”
Đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói, Hứa Kỳ Sâm quay người, hóa ra là bạn cùng nhà trạch nam của mình.
“Cậu nhìn này.” Bạn cùng phòng đứng bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, cầm lấy chìa khóa, “Đừng cắm quá sâu vào trong, hơi rút ra ngoài một chút, sau đó xoay chìa là mở được.”
Cạch một tiếng, cửa mở ra, Hứa Kỳ Sâm vội vàng nói cảm ơn.
“Cậu vừa mới tới nên chưa nắm được mấy mẹo này là chuyện bình thường, tớ cũng ở nửa năm rồi mới phát hiện ra.”
Hai người đồng thời thay giày ở huyền quan, bạn cùng nhà chợt lên tiếng, “Sống ở đây lâu như vậy, khách thuê phòng bên cạnh vẫn luôn thay đổi liên tục.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn, thấy cậu ta cười nói: “Mãi mới đợi được đến lúc có một bạn cùng phòng tốt tính như vậy thì lại chuyển đi, đúng là tiếc thật.”
Chuyển đi?
“Cậu…Cậu không ở đây nữa sao?”
Bạn cùng nhà ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ngoài huyền quan, phủi phủi quần, nụ cười trên mặt tràn ngập hạnh phúc, “Năm nay bạn gái của tớ tốt nghiệp rồi, tớ chuẩn bị sống chung với cô ấy, hai ngày nay đi xem nhà ở ở vài chỗ, gần như đã xong xuôi hết rồi, chắc khoảng cuối tuần này sẽ dọn đi.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, sững sờ hồi lâu mới cười nói: “Vậy thì tốt rồi, chúc mừng nhé.”
Bạn cùng nhà vỗ vai cậu, “Cảm ơn cậu.” Cậu ta xỏ dép đi về phía phòng mình, vừa định đóng cửa lại chợt mở ra, cười nói với Hứa Kỳ Sâm đang xách đồ ăn lên.
“Cũng đúng lúc, tớ rời đi là bạn trai cậu cũng chuyển vào được rồi, tiện quá còn gì.”
Lời nói này khiến Hứa Kỳ Sâm sợ tới nỗi lắp bắp, “Gì cơ? Bạn, bạn trai?!”
Đối phương nghi hoặc chỉ vào căn phòng bên cạnh, đè thấp giọng, “Không phải sao? Người anh em đẹp trai kinh khủng trong kia kìa, không phải hai người là một đôi sao?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu như trống bỏi.
Ít nhất thì…
Tạm thời vẫn chưa phải…
Đối phương lại cho rằng biểu hiện thề thốt phủ nhận này của Hứa Kỳ Sâm là đang xấu hổ, mỉm cười tỏ vẻ “tớ hiểu cả”: “Không sao đâu, đã là thời đại nào rồi, cậu yên tâm đi, mặc dù là trai thẳng nhưng tớ hoàn toàn chấp nhận được mà.”
Hứa Kỳ Sâm vội vã giải thích: “Không phải, không phải đâu, em ấy là đàn em của tớ thôi, thật đấy.”
“Ồ, ra là cậu ấy nhỏ tuổi hơn cậu à, được đấy.”
Cảm giác càng tẩy càng đen.
“Không trì hoãn cậu nấu cơm nữa.” Bạn cùng nhà cười hì hì vào phòng, “Tớ vừa ăn ở ngoài với bạn gái rồi, hai người ăn nhiều một chút nhé.”
Thật sự là người hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài.
Dễ ở chung tới bất ngờ.
Hứa Kỳ Sâm thở dài, phân loại đồ ăn cất vào tủ lạnh, sau đó gõ cửa phòng ngủ dành cho khách.
Không ai đáp lại.
Đẩy cửa đi vào, phát hiện ra Mục Diêu đang dựa người trên giường, xem phim trên điện thoại.
“Đàn anh về rồi ạ?” Mục Diêu tháo tai nghe xuống, “Công ty các anh họp xong rồi sao?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Ngực em còn đau không?”
Mục Diêu cười, “Cũng tạm, không đau lắm ạ.”
Bắt gặp nụ cười của Mục Diêu, Hứa Kỳ Sâm chợt nhớ tới lời nói khi nãy của bạn cùng phòng.
Bạn trai gì đó.
Bị hiểu lầm thật rồi.
Không hiểu sao cậu lại thấy hốt hoảng trong lòng, nhất là lúc đối diện với Mục Diêu, vậy nên để giảm bớt triệu chứng này, Hứa Kỳ Sâm vội vàng lấy cớ, “À phải, hôm nay anh vừa mua xương, để đi nấu canh ngao cho em nhé.” Nói rồi chạy biến vào căn phòng bếp tương đối an toàn.
Hứa Kỳ Sâm hầm canh xương bằng một chiếc nồi nhỏ, sau đó xào thêm vài món, hai người dùng bữa cùng nhau.
Mặc dù quan niệm cổ xưa ăn gì bổ nấy không có căn cứ khoa học, nhưng tác động về mặt tinh thần cũng có thể tạo thành hiệu ứng tích cực, đặc biệt là khi thấy Mục Diêu