Thời gian ở thế giới này trôi qua quá nhanh.
Hứa Kỳ Sâm đã dần quen với thế giới này, quen với công việc bận rộn ngày qua ngày, quen với những người đồng nghiệp lúc nghỉ ngơi thường hay nói chuyện đùa giỡn, quen với hình ảnh Địa Trung Hải lải nhải không ngừng trong lớp học mỗi thứ sáu hàng tuần, quen với việc mua đồ uống cho mọi người ở trong các buổi huấn luyện bóng rổ cuối tuần, quen cả những khi yên lặng nghe Tề Manh kể những câu chuyện buồn cười với Tiểu Thương.
Quen với từng khoảnh khắc mình có Mục Diêu.
Trước đây cậu luôn cảm thấy rất khó hiểu với những người tuyên bố rằng phải yêu một người như thể đây là ngày cuối cùng.
Nhưng bây giờ, dường như cậu không thể không trở thành một người như vậy.
Mỗi sáng sớm tỉnh lại, điều đầu tiên xác nhận chính là, người nằm bên cạnh có còn ở đó hay không.
Nếu như nói rằng đối với Lâm Nhiên, cậu mù mà mù mờ thích mà không tự hay biết, thì Mục Diêu lại là người khiến cậu cảm nhận được sâu sắc rằng trái tim của chính mình đã kí thác chỗ người kia.
Nhưng điều kì lạ là hình bóng của hai người thường rất hay trùng khớp lên nhau, ngay cả cậu cũng không rõ nguyên do vì sao lại như vậy.
Điều còn khó hiểu hơn nữa là.
Tại sao ở trong hiện thực, cậu chưa từng nảy sinh một gợn cảm xúc đối với những người khác, đến khi bước vào trong tiểu thuyết của chính mình rồi lại có thể thích những nhân vật ấy bằng thứ tình cảm chân thật đến như vậy.
Sao mà mỉa mai quá đỗi.
Không phải không thể thích bất kì ai khác nữa.
Chỉ là cậu thích một người, nhìn ai cũng thấy giống người đó.
“Diệp Hàm, bên ngoài trời mưa rồi, cậu có mang ô không?”
Lời nói của đồng nghiệp khiến Hứa Kỳ Sâm lập tức lấy lại tinh thần, “Hả, trời mưa à? Tớ cũng không biết nữa.”
“Mưa cũng không lớn lắm, dù sao trời cũng sắp vào thu rồi.” Đồng nghiệp sắp xếp lại mặt bàn xong, cười nói tạm biệt với cậu, “Tớ đi đây, cậu cũng về nhà sớm đi nhé.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Ừm.”
Một mình cậu hỗn loạn mê man, lúc đến thang máy mới sực nhớ ra phải nhắn tin cho Mục Diêu, nhờ hắn đến đưa hộ cái ô.
Mà thôi, mưa không lớn, chạy về cũng được.
Ra khỏi thang máy, từ đằng xa đã trông thấy một bóng người cao to tỏa ra quần sáng mông lung mờ nhòa dưới ánh đèn chẳng mấy sáng sủa giữa làn mưa rơi dày đặc trên đường phố.
Còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã cảm nhận được sự xuất hiện của cậu.
Quay lại, vẫy chiếc ô xếp gấp trong tay với cậu.
“Em tới đón anh.”
Hứa Kỳ Sâm đi tới, Mục Diêu bung ô ra giúp cậu.
“Hai chúng ta dùng chung một cái là được rồi.”
Mục Diêu lắc đầu, đưa chiếc ô đã mở bung cho cậu, “Hôm nay gió lớn, em sợ anh bị xối vào người.” Nói rồi tự mình bung một chiếc ô khác, hai người sóng vai rời khỏi công ty.
“Tối nay chúng mình ra ngoài chơi chút đi.”
Nghe thấy lời đề nghị của Mục Diêu, Hứa Kỳ Sâm cảm thấy hơi kì lạ, nhưng vẫn đồng ý, “Được thôi.”
Giẫm chân lên những vũng nước sâu cạn trên mặt đường, ánh đèn rực rỡ đọng lại vỡ tan.
Hai người lặng yên đi trên đường, xung quanh nhấp nhô những cây dù to nhỏ không đồng đều màu sắc cũng khác nhau, như chia thế giới thành vô số những chiếc hộp nửa riêng tư, trong mỗi hộp lại chứa đựng một linh ôm trong lòng những suy nghĩ riêng biệt.
Mục Diêu đưa cậu tới một quán bar nhỏ, không giống chỗ trước kia, nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều, ánh đèn mờ ảo phối hợp với một ban nhạc đang trình diễn live, tạo nên một bầu không khí tuyệt vời.
Mặc dù là quán bar, nhưng Mục Diêu không uống được rượu, chỉ gọi một ly chanh đá.
Hứa Kỳ Sâm lại khác thường, gọi một loại rượu tương đối mạnh.
“Dạo này tâm trạng anh có vẻ không được tốt lắm nhỉ.”
Nghe Mục Diêu thăm dò mở miệng, Hứa Kỳ Sâm không biết nên trả lời như thế nào, đành phải giấu kín tâm trạng mình trong bài lý thuyết xác suất vừa thi xong, “À… Hôm trước có một bài kiểm tra lý thuyết xác suất ấy, anh cảm thấy thi không tốt lắm.” Hứa Kỳ Sâm nhấp một hợp rượu nhỏ, thở dài, “Cảm giác bản thân đã rất nỗ lực rồi, nhưng kết quả lại chẳng thể như mong muốn.
Sự bất công đó thường khiến cho con người ta cảm thấy không cam lòng.”
Mục Diêu chống cằm, đáy mắt phản chiếu ánh sáng ấm áp rơi trên băng ghế dài.
“Em thi không tệ lắm.
Anh thấy khó ở phần nào?”
Hứa Kỳ Sâm ngẫm nghĩ, “Chắc là… Định lý Bayes(*).”
(*) Định lý Bayes: Là một kết quả của lý thuyết xác suất.
Nó đề cập đến phân bố xác suất có điều kiện của biến ngẫu nhiên A, với giả thiết: thông tin về một biến khác B: phân bố xác suất có điều kiện của B khi biết A, và phân bố xác suất của một mình A.
Thực ra chỉ lấy bừa một lí do thôi, nào ngờ Mục Diêu lại tưởng là thật.
Có điều, là một sinh viên khoa văn, đúng là cậu cũng có một chút thắc mắc, “Không hiểu tại sao nghiên cứu trí tuệ nhân tạo cứ nhất quyết phải lấy Bayes làm cơ sở.”
“Em lại thấy định lý Bayes có ý nghĩa lắm.” Ngón tay Mục Diêu nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn gỗ theo nhịp trống của ban nhạc, “Phần lớn nghiên cứu trong lý thuyết xác suất đều là xác suất tiên nghiệm(*), đúng không?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu.
Mục Diêu lấy trong túi ra một gói kẹo hoa quả thập cẩm mua lúc đứng chờ Hứa Kỳ Sâm khi nãy, dùng răng xé bao bì, đổ một lượng lớn ra tay.
“Giả sử trong tay em có ba mươi viên kẹo, mười lăm viên vị dâu tây, năm viên vị chanh, mười viên vị cam.
Anh nhắm mắt bốc bừa một viên, xác suất lấy được vị chanh là bao nhiêu?”
Hứa Kỳ Sâm trả lời, “Một phần sáu.”
Mục Diêu ừm một tiếng, “Đây là trường hợp đơn giản nhất của xác suất tiên nghiệm, đúng không?”
Hứa Kỳ Sâm cười, dựa đầu lên vách tường nhìn Mục Diêu.
“Nhưng mà.” Mục Diêu cất hết đường vào trong túi, “Trong cuộc sống hiện thực, nào ai có thể nói trước cho chúng ta biết rằng, có bao nhiêu viên kẹo, mỗi vị có bao nhiêu viên đâu? Tính toán xác suất tiên nghiệm, ngoài việc cung cấp một bản mẫu tham chiếu cho những điều mình chưa biết ra thì chẳng có tính thực tế gì cả.”
Mục Diêu cúi đầu, chọn lựa từng viên một trong chiếc túi áo nhỏ.
“Vậy nên định lý Bayes mới có xác suất hậu nghiệm(*).
Nó không căn cứ vào giá trị khách quan, mà là ước tính chủ quan, giống như bộ não con người.” Dứt lời, hắn lại nắm một vốc, chìa bàn tay trước mặt Hứa Kỳ Sâm.
(*) Xác suất tiên nghiệm: Là xác suất của một biến cố xảy ra trước khi dữ liệu mới được thu thập.
Xác suất hậu nghiệm: Là xác suất được điều chỉnh hoặc cập nhật của một biến cố xảy ra sau khi xem xét thông tin mới.
“Nhắm mắt lại đi, chọn một viên bất kì trong tay em.”
Hứa Kỳ Sâm nghiêm chỉnh nhắm mắt lại, lần tìm bàn tay hé mở của Mục Diêu, lấy bừa một viên kẹo.
“Mở mắt ra.” Đối phương nắm tay lại, “Là vị gì?”
Giấy gói màu vàng.
Vị chanh.
“Lấy lại một lần nữa.”
Lại nhắm mắt chọn ngẫu nhiên, rồi mở mắt ra, vẫn là giấy gói kẹo màu vàng sáng loáng.
Lặp lại lần nữa.
Kết quả lần thứ ba không thay đổi.
Hứa Kỳ Sâm tóm lấy cổ tay Mục Diêu, cười nói ra suy đoán của mình, “Trong tay em toàn vị chanh cả đúng không?”
Mục Diêu mở lòng bàn tay ra, đúng như suy nghĩ của Hứa Kỳ Sâm, toàn là sắc vàng óng ánh.
“Đây là cách tự tư duy đối với định lý Bayes, anh không nắm giữ bất kì chứng cứ khách quan nào, chỉ có thể dựa vào kết quả thực tế để tiến hành suy đoán hết lần này tới lần khác, loại bỏ khả năng có tỉ lệ sai sót cao hơn, sau đó liên tục chỉnh sửa lại phán đoán vừa đưa ra lúc trước.” Giọng nói Mục Diêu rất nhẹ nhàng, vô cùng hợp với bản nhạc jazz trong quán bar.
Hứa Kỳ Sâm hiểu ra được vấn đề gật gật đầu, uống một hớp rượu, “Nếu giáo viên toán nào cũng dạy học như em, có khi anh đã thích môn đó hơn một chút rồi.”
Vị rượu rất nồng, chất lỏng lạnh lẽo chảy dọc xuống dưới cổ họng, sau ngấm sâu tận đáy lòng thì thổi bùng lên ngọn lửa, vô cùng mâu thuẫn, “Nhưng mà anh không ngờ em lại hứng thú với lý thuyết xác suất như vậy đấy, rõ ràng tiết nào lên lớp cũng ngủ mà.”
Mục Diêu dõi mắt về phía ban nhạc cách đó không xa, lẩm bẩm.
“Bởi vì quá trình em thích anh, cũng tuân theo định lý Bayes.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, không hiểu rõ ý hắn.
“Từ lần đầu tiên gặp được anh, em đã thích anh rồi.”
Giọng Mục Diêu trầm nặng, như đã tách rời khỏi tạp âm xung quanh, nằm ở một tần số hoàn toàn khác, rót thẳng vào trái tim Hứa Kỳ Sâm.
“Nhưng mà đơn phương thích thầm cũng giống như nhắm mắt chọn kẹo vậy.
Mỗi lần em tiếp cận không chút kiêng dè là một lần mò mẫm trong bóng tối.” Hắn lắc soda trong ly nước của mình, bọt khí sủi lên, bám vào lát chanh vàng.
“Còn phản ứng của anh khi đối diện với những hành động ấy, chính là viên kẹo em chỉ có thể nhìn thấy được lúc mở mắt ra.”
“Khi đem lòng thương một người, hẳn ai cũng sẽ mang nỗi lòng như vậy.
Nghiền ngẫm từng lời nói của đối phương, ngay cả một dấu chấm câu cũng phải cố gắng suy diễn cho bằng ra ẩn ý trong đó.” Mục Diêu bật cười hai tiếng tự giễu, “Nghe rất ngu ngốc, bởi vì dường như ai cũng hi vọng đối phương chủ động một cách mạnh mẽ và dứt khoát bất cứ lúc nào.”
Hắn bắt chước theo giọng điệu của người ngoài cuộc, “Gặp được người mình thích thì phải trực tiếp tiến lên, trực tiếp nói với người ấy rằng ‘em nhìn trúng anh rồi, em rất thích anh, nếu không phải là anh thì không thể là ai khác.” Mục Diêu tự bật cười vì những lời vừa dứt, “Nhưng đổi lại là bản thân mình, có mấy ai thật sự làm được như vậy cơ chứ.”
Hứa Kỳ Sâm không thốt nổi một lời.
Từng câu từng chữ Mục Diêu nói, đều như gõ lên trái tim cậu.
“Em không biết lần tiếp theo sẽ bốc trúng viên kẹo như thế nào, sẽ ngọt hay chua, vậy nên mỗi lần bốc đều phải cẩn thận từng li từng tí một.”
“Nhưng mà việc em lấy được rất nhiều viên kẹo mà viên nào cũng ngọt lịm cũng không thể nói lên rằng xác suất là một trăm phần trăm.
Em cứ mãi chỉnh sửa lại những phán đoán của mình không ngừng, tự hỏi rằng liệu anh có thiện cảm với em nhiều hơn em đã nghĩ hay không, nhưng em vĩnh viễn không thể xác nhận được.” Hắn đổ kẹo trong tay rơi ào ào lên mặt bàn, “Ai dám nói rằng tất cả những viên kẹo đó đều ngọt cơ chứ.”
Mục Diêu nhìn Hứa Kỳ Sâm.
Qua đôi mắt hắn, Hứa Kỳ Sâm nhìn thấy chính bản thân mình.
Có điều, khác với Mục Diêu, cậu thậm chí còn chưa từng đưa tay ra.
Không lấy bất kì viên kẹo nào.
Vậy nên xác suất của cậu vĩnh viễn là con số không.
“Nhưng mà.”
Mục Diêu lại nói.
“Anh giải phóng em khỏi vô số lần thăm dò và suy