Mặc dù nói là bị ép tới làm giáo viên tiếng Trung ở khu nhà thờ nhỏ này, nhưng Hứa Kỳ Sâm lại vô cùng thích nơi đây, có chăng là bởi công việc này đem cho cậu cảm giác an toàn trong vùng không dễ chịu và thoải mái.
Không hiểu vì sao, cậu cứ như trời sinh đã có sức hấp dẫn trẻ con, giáo viên mà đám nhóc ở nơi này ỷ lại nhất chính là Hứa Kỳ Sâm.
Ngày ngày dạy xấp nhỏ tập viết đọc sách cũng tương đối nhẹ nhàng, nỗi lo duy nhất chính là vấn đề về thân thế của cậu.
Biết rõ quả bom hẹn giờ này sớm hay muộn cũng sẽ nổ tung, ấy thế nhưng lại chẳng xem được thời gian đếm ngược, đây mới là điều khiến cậu hoảng loạn nhất.
“Dạo này không liên lạc với thiếu gia nhà cậu nữa à?”
Hứa Kỳ Sâm đương ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Niệm Chi trên cao.
“Dạo này anh ấy bận lắm, không rảnh để ý đến tôi đâu.”
Lâm Niệm Chi cũng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ cô bé đang ngồi dựa vào người Hứa Kỳ Sâm, lấy cành cây viết chữ trên đất bùn, “Vân Nữu, ngoài này lạnh lắm, con về phòng viết nhé, dì Trương sẽ làm bánh nướng đường mật cho các con.”
Cô bé vui vẻ phủi mông, lon ton chạy về căn phòng nhỏ.
Hứa Kỳ Sâm nhíu mày, ánh mắt nhạy bén, “Tống Nguyên Ngôn xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Niệm Chi ừ một tiếng, “Tôi cũng chỉ nghe nói thôi, Tống Nguyên Ngôn đổ bệnh nặng, sốt cao mấy ngày không lùi, nằm viện mấy ngày rồi đấy.”
Bàn tay đang cầm cành cây trên đây chợt khựng lại, một lát sau mới lên tiếng, “Giờ đã xuất viện chưa?”
“Cậu đúng là bình tĩnh đến đáng sợ.” Lâm Niệm Chi liếc nhìn với vẻ mặt khó hiểu, “Không phải Tống Nguyên Ngôn là người yêu cậu sao?”
“Vậy nên tôi mới hiểu anh ấy hơn bất kì ai khác đấy.” Hứa Kỳ Sâm ném cành cây trong tay, phủi bụi dính trên trường sam, quay người rời đi.
Để lại Lâm Niệm Chi ngồi tại chỗ.
Lạ thật, chẳng phải con người này từ trước đến nay vẫn luôn hòa nhã lễ độ sao?
Sao cứ cảm giác như cậu đang tức giận vậy.
Lâm Niệm Chi không đoán ra, mà cũng lười chẳng buồn đoán, sau khi dạy tiết ngoại ngữ xong còn phải chạy về tham gia tiệc rượu, cô đi lên hỏi Hứa Kỳ Sâm, “Có muốn xin nghỉ phép không?”
Hứa Kỳ Sâm đang đọc bài tập làm văn cho một đứa nhỏ, không ngẩng đầu, “Nghỉ phép làm gì?”
Lâm Niệm Chi trừng mắt nhìn cậu, “Thăm bệnh chứ còn gì, cậu không đi à?”
Hứa Kỳ Sâm cúi người, nghiêm túc khoanh tròn trên bài tập làm văn, “Mấy chữ này viết sai rồi, lát nữa phải sửa lại nhé, nhớ kĩ chưa?” Dặn dò xong, cậu mới nhìn sang Lâm Niệm Chi, “Không đi.”
“Lạ thật, ít nhiều gì tôi cũng ngồi một nửa ghế hiệu trưởng, thế mà lại còn xin giáo viên xin nghỉ phép.” Lâm Niệm Chi bắt đầu giở tính tiểu thư, “Thích đi hay không thì tùy, dù sao cũng chẳng phải người yêu tôi, tôi quan tâm mấy chuyện này làm gì.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn cô, điềm nhiên nói, “Không chừng người cô thích cũng tham gia bữa tiệc rượu kia đấy, mau về lựa đồ đẹp đi.”
Nghe cậu nói vậy, Lâm Niệm Chi lập tức đỏ bừng cả mặt, nói chuyện cũng bắt đầu vấp váp, “Cái gì, tôi, tôi làm gì có thích ai đâu.”
Hứa Kỳ Sâm thầm nghĩ, trong xã hội hiện đại, cái tính này của cô người ta gọi là trong nóng ngoài lạnh.
Lâm Niệm Chi bị cậu chọc tức, bỏ đi không thèm quay đầu, Hứa Kỳ Sâm tiếp tục lớp học.
Kết thúc tiết, sau khi ra ngoài, cậu mới phát hiện ra cả trường chỉ còn duy nhất một giáo viên là mình.
Hôm nay mọi người đều có chuyện gì sao?
Kì lạ là người chị phụ trách nấu nướng bếp núc và chăm sóc trẻ con cũng đã thay quần áo bước ra, cười híp mắt nói với cậu, “Hôm nay Tôn tiên sinh không về đoàn tụ với gia đình sao?”
“Đoàn tụ?” Thấy Hứa Kỳ Sâm tỏ vẻ không hiểu gì, chị cười lớn, “Tiên sinh đọc nhiều sách quá nên quên rồi sao, hôm nay là mùng tám tháng chạp, tôi nấu nhiều cháo trong bếp lắm, đám nhóc mỗi đứa một bát tô vẫn còn thừa đấy, Tôn tiên sinh cũng ăn một chút đi rồi hẵng về nhà.”
Hứa Kỳ Sâm cười cười, “Cảm ơn ạ, lát nữa em sẽ tới ăn.”
Đã quen với cuộc sống hiện đại rồi, giờ đến xã hội thời Dân quốc phải sống theo lịch âm, nhất thời cậu chưa kip làm quen, không ngờ chưa gì hôm nay đã là tết mùng tám tháng chạp.
Đáng tiếc là người có thiết lập thân thế phức tạp như Tôn Lâm, vào những ngày lễ ngày tết này – xét ở một mức độ nào đó, có thể coi là người vô gia cư.
0901 đã lâu không gặp bỗng nhiên online, “Xin chào ngài Hứa.”
Hứa Kỳ Sâm trả lời trong lòng, “Lâu rồi không gặp.”
0901: “Dạo gần đây tôi đang phải tiến hành kiểm tra, vậy nên mới không có thời gian giao lưu tình cảm với ngài.”
Hứa Kỳ Sâm: “Cũng tốt, tôi không mong đợi giao lưu kiểu này cho lắm.”
0901 bị hắt hủi vẫn giữ nguyên giọng điệu, “Ngài Hứa, có một vấn đề tôi vẫn luôn thắc mắc thế này, tại sao phần lớn nhân vật chính trong tiểu thuyết của ngài đều không có bối cảnh gia đình đủ đầy êm ấm? Thậm chí có quyển còn chẳng nhắc tới gia đình.”
Ngoài trời rất lạnh, Hứa Kỳ Sâm quay về nhà thờ, khép cửa lại, mở một quyển kinh thánh đặt trên bàn.
“Ngài Hứa, ngài đang từ chối trả lời câu hỏi của tôi đấy à?”
Lúc này, Hứa Kỳ Sâm mới lên tiếng, “Tôi cứ tưởng đam mê tò mò với vấn đề riêng tư của người khác là độc quyền của riêng loài người thôi chứ.”
0901 hơi dừng lại, “Được rồi, xin lỗi ngài Hứa.”
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu đọc kinh thánh, làm như không hề bị ảnh hưởng gì, vậy nhưng chiếc hộp đen đựng đầy kí ức tận sâu trong đáy lòng cậu sớm đã bị đánh đổ, những hồi ức đã phủ bụi nhiều năm bên trong một lần nữa được gợi lại.
Cậu không thích ngày lễ, nhất là những ngày lễ truyền thống khoe bày sự ấm cúng của buổi gia đình đoàn viên.
Chất trong lòng biết bao gợn sóng suy nghĩ tình cảm, lang thang giữa từng dòng chữ dày đặc trên trang kinh thánh cũ nát, càng đi càng xa, tấm kính màu sắc sặc sỡ trước mắt biến thành ô cửa sổ nhỏ của một mái ấm rất đỗi bình thường, thời gian ngược dòng về lại kì nghỉ đông của học kì một năm lớp mười một.
Cậu cũng giống như bây giờ, một mình ngơ ngác ngồi đọc sách bên cửa sổ, ti vi trong phòng khách chiếu chương trình đêm hội mùa xuân không ai xem, thanh âm ồn ào như thể thật sự có người đang ăn mừng ngày lễ đoàn viên hôm nay.
Trời đã dần tối, cậu băn khoăn không biết có nên đi luộc một ít sủi cảo cấp đông không, nhưng vừa ra khỏi phòng ngủ mới nhớ phải tối muộn dì mới tan tầm, cuối cùng quyết định chờ cô về rồi ăn sau.
Quay trở lại căn phòng trống rỗng, điện thoại di động bất chợt vang lên không hề báo trước.
Nhìn qua cái tên hiển thị trên màn hình, trái tim Hứa Kỳ Sâm phút chốc tê liệt, nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn đăm đăm, không thể cử động.
Đợi đến khi nhạc chuông đã tắt, cậu mới ý thức được việc mình vừa lỡ cuộc gọi, bèn cầm điện thoại lên, phiền não tự hỏi có nên gọi lại hay không, rồi lại sợ có khi đối phương chỉ lỡ gọi nhầm trong lúc đang lướt danh bạ.
Gọi điện làm gì nhỉ?
— Chúc mừng năm mới.
— Cậu cũng vậy, năm mới vui vẻ.
Chắc là như vậy, chắc là những lời khách sáo khiến người ta rất không thoải mái đó, tốt nhất không nói thì hơn.
Hứa Kỳ Sâm đặt điện thoại lên bàn, tầm mắt quay trở lại trang sách, vẫn là những dòng chữ đó thôi, ấy vậy mà cậu lại chẳng thể đọc hiểu.
Tiếng chuông vang lên lần thứ hai, dọa cậu giật cả mình.
Hai lần rồi, chắc không phải gọi nhầm đâu nhỉ.
Cậu khẽ cắn môi, nhận cuộc gọi.
“Alo…”
Đầu bên kia điện thoại rất ầm ĩ, còn có tiếng còi xe, khác biệt hoàn toàn với không gian âm u nặng nề âm khí nơi cậu.
“Hứa Kỳ Sâm? Cậu có ở nhà không?”
Giọng nói đối phương cứ oang oang, khiến cho tai Hứa Kỳ Sâm khẽ ngứa ngáy, “Tớ có.”
“Vậy…” Đối phương ho khan mấy tiếng, “Tớ đang ở dưới tầng nhà cậu.”
“Gì cơ?” Cậu buột miệng bật thốt, quá đỗi kinh ngạc, “Cậu, sao cậu lại…”
“Tớ không đùa cậu đâu, nhà cậu có ai không? Có thể xuống dưới một chuyến được không?”
Giọng nói đối phương trong veo, đâm xuyên qua thanh âm ầm ĩ mơ hồ bên ngoài, tựa như luồng điện lan truyền đến tai.
Hứa Kỳ Sâm cũng không biết tại sao, nhịp tim đập càng nhanh lại càng khó mở miệng.
“Không được sao? Nhà cậu có khách à?”
“Không có…” Yết hầu khẽ lăn mất tự nhiên, “Nhà tớ không có ai cả, cậu chờ một chút, tớ khoác áo xong xuống ngay đây.”
Vội vã cúp điện thoại, cậu xỏ dép lê chạy ra ngoài phòng khách, lấy chiếc áo phao lông vũ trắng trên giá mắc ngoài huyền ngoài tròng vội lên người, trước khi mở cửa còn soi lại gương.
Nom y như miếng bánh mật hình trụ dài.
Trời thật sự rất lạnh, Hứa Kỳ Sâm vừa xuống tầng vừa chụp mũ phía sau áo lên đầu, kéo khóa tới tận đỉnh, nhưng không biết vì sao trong lòng cậu cứ luôn do dự.
Sẽ không phải là chơi khăm đâu, nhỉ?
Vừa nãy tại sao cậu không hỏi người kia thêm một câu, tại sao lại tới đây?
Tính sai rồi, nếu thật sự là chơi khăm thì chỉ có thể tự trách bản thân mình quá ngu ngốc mà thôi.
Càng nghĩ vậy càng bớt đi mong đợi, không ngờ vừa mới xuống khỏi cầu thang, cậu đã thật sự bắt gặp một bóng người cao gầy mặc áo lông vũ đỏ rực đứng giữa một đám trẻ con đang đốt pháo, trông ngập tràn không khí ngày Tết.
Đối phương đứng quay lưng lại, Hứa Kỳ Sâm đi tới, nhẹ nhàng ho một tiếng.
“Xuống rồi à.” Hắn xoay người, trong tay cầm hộp đựng đồ ăn cách nhiệt, “Tớ mang sủi cảo tới cho cậu này.”
Hứa Kỳ Sâm không hiểu gì, liếc mắt nhìn hắn một cái.
Đối phương thò tay kéo kéo mũ len trên đầu mình, “Không phải lần trước cậu cho tớ ăn cơm trưa của cậu sao? Tớ muốn trả lại cậu… Không đúng, không thể nói vậy được… Tớ muốn cho cậu thử đồ ăn nhà tớ, cũng không đúng…” Hắn càng nói càng rối, “Khả năng diễn đạt của tớ hơi kém, tóm lại là cậu nhận lấy đi, mặc dù tớ biết chắc nhà cậu cũng có, nhưng mà, nhưng mà… Nói chung là cậu cứ ăn thử đi nhé.”
Hứa Kỳ Sâm nhận lấy hộp đựng, lòng bàn tay lạnh lẽo cảm nhận nhiệt độ ấm nóng sinh ra một niềm hạnh phúc khó lòng giải thích được.
Cậu nhìn người trước mặt chuẩn bị rời đi, cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Nhà cậu ăn cơm tất niên rồi à?”
“Đúng vậy.” Người kia cứ có cảm giác mũ len trên đầu có vấn đề, cuối cùng quyết định cởi hẳn ra, vò tóc, “Hơn năm giờ đã ăn rồi, đông người lắm, cô dì chú bác gì cũng đều tới cả, có nhiều họ hàng mà tớ còn không quen biết cơ, giờ đang ở nhà đánh bài, tớ không có chỗ nào ở hết.”
Câu nói sau cùng lẫn một chút ý tủi thân, Hứa Kỳ Sâm cúi đầu, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể khẽ nói lời cảm ơn.
“Không có gì, cũng không đảm bảo mùi vị… Nhưng cậu nhất định phải ăn hết đấy nhé!” Người kia siết chặt chiếc mũ len trong tay, “Vậy tớ…”
“Tớ về nhà đây.”/ “Cậu có muốn lên ngồi một lúc không?”
Hai câu nói đồng thời vang lên, âm thanh mơ hồ dính vào với nhau như bánh mật, song đối phương rất nhanh đã bắt được trọng điểm, con ngươi đen láy sáng ngời tựa như que diêm nhỏ ai thắp giữa đêm hôm.
“Có được thật không?” Vẻ mặt hắn ý tứ hơn một chút, nhìn sang mấy đứa trẻ con vui đùa bên cạnh, vô thức xoa xoa hai tay mình, “Lạnh quá đi à.”
“Ừm.” Hứa Kỳ Sâm quay người, cầm theo hộp đựng đồ ăn, chầm chậm lên cầu thang, mỗi bước chân như nhễu đầy si rô, mỗi lần lên một bậc thang đều khó nhọc vô cùng.
Rất muốn quay đầu lại, nhưng rồi không có đủ can đảm.
Cứ như vậy đi bộ qua ba tầng lầu mà ngày nào cũng đi.
Hứa Kỳ Sâm lần chìa khóa trong túi mở cửa, khom lưng lấy dép lê của mình cho hắn, “Cậu đi dép của tớ đi, nhà tớ chỉ có hai đôi thôi, cậu không đi vừa đôi của dì.”
“Vậy còn cậu thì sao?”
Hứa Kỳ Sâm không trả lời, cậu xỏ đôi tất dày có lông xù trên sàn nhà vào chân, “Cái này là được.”
“Nhà cậu cũng không khác mấy so với trong tưởng tượng của tớ.”
Hứa Kỳ Sâm cởi áo khoác, tăng nhiệt độ điều hòa lên vài nấc, “Vậy à.”
“Ừ, cũng giống như con người cậu vậy, vừa yên tĩnh vừa thoải mái.” Nói rồi, hắn lập tức giải thích thêm, “Ý tớ là ở chung rất thoải mái ấy.”
Hứa Kỳ Sâm vẫn không nói gì, chỉ yên lặng rót một cốc nước ấm cho đối phương.
Hai người ngồi trên ghế sô pha cùng xem Đêm hội mùa xuân chán hơn mọi năm, mở nắp hộp giữ nhiệt nho nhỏ.
Hứa Kỳ Sâm nhìn sủi cảo bên trong, miếng nào miếng nấy hình thù kì lạ, gần như không tìm được cái nào trông thật sự dễ nhìn, quả là hiếm thấy.
“Ở nhà cậu ai nấu nướng?”
“Mẹ tớ?”
“Nấu ngon không?”
“Đương nhiên rồi.” Đối phương cười hết sức tự hào, lộ ra hai cái răng nanh.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn đống sủi cảo hoàn toàn khác hẳn.
Vậy thì đây không phải sủi cảo mẹ cậu gói rồi.
Cậu vốn nhạt miệng, thế nhưng lúc này đây đột nhiên lại rất muốn ăn sủi cảo, vì vậy đi lấy đũa, tiện lấy thêm cho hắn một đôi.
Đối phương lén lén lút lút, trước khi gắp miếng nào cũng phải thử chọc nhẹ vào một chút, trông không khác gì mấy người khách đi mua dưa hấu lúc nào cũng phải vỗ bồm bộp với cảm thấy là dưa ngon.
Hứa Kỳ Sâm cảm thấy hắn rất kì lạ, nhưng cậu không nói gì nhiều, chỉ yên lặng ăn.
Mặc dù hình thức chẳng ra làm sao, nhưng hương vị không tệ chút nào.
Đối phương ăn rất nhanh, lia lịa từng miệng, thậm chí còn không nhai kĩ, chớp mắt trong hộp đã chỉ còn đúng một miếng, hắn đẩy tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, tỏ ý để cậu ăn nốt cái này.
Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn, giọng nhỏ xíu, “Tớ không ăn được thêm nữa…”
Hắn cố