Đây là ngày thứ tư cậu đi đến thế giới này.
Hứa Kỳ Sâm dựa vào giường bệnh, rút một que bánh ngậm trong miệng thong thả ăn, trong đầu chỉ mải nghĩ làm sao để có thể lừa được quỷ hút máu lạnh lùng kia.
Tình thế của bản thân hiện giờ cực kì bất lợi, đi đứng còn bất tiện hơn thế giới trước, rời giường còn chật vật chứ đừng nói là chạy khắp nơi đuổi theo người kia, nhưng nếu như không dính thật chặt lấy Tô Lâm, có khi đối phương còn không thèm liếc cậu một lần.
Khó quá đi.
Không nhịn được thở dài.
Tiểu Siêu ở giường bên cạnh không biết đang xem chương trình tạp kĩ gì mà ôm bụng không dám cười, phát ra âm thanh kì lạ như con vịt.
Hứa Kỳ Sâm liếc cậu ta một cái, đối phương chú ý tới ánh mắt của cậu, tạm dừng video, “Tớ nói sao dạo này cậu lại kì lạ vậy, từ sáng đến tối chỉ ngồi ngẩn người rồi thở dài.”
Cảm nhận được “áo giáp” của mình sắp lệch, Hứa Kỳ Sâm lập tức tỏ ra tràn đầy sức sống, “Đâu có đâu.
Tớ không thể suy nghĩ một số chuyện của bản thân được sao?”
Tiểu Siêu đặt điện thoại sang một bên, “Nói mới nhớ, dạo gần đây cậu không ngắm nhìn cái hộp nhỏ của cậu nữa, bình thường từ sáng tới tối trước khi đi ngủ đều phải nhìn, vừa ngắm vừa cười như đứa dở hơi vậy…”
Nói cái gì vậy trời…
Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một bác sĩ nam trung niên đầu sắp hói trọc bước vào, nói với vẻ không biểu cảm: “Kiểm tra phòng.”
Tiểu Siêu vừa nhìn thấy đã liên tục thở dài.
Ngược lại, Hứa Kỳ Sâm rất ước ao, “Bác sĩ điều trị của cậu tốt thật, còn luôn đến kiểm tra phòng nữa.”
Nhưng vẻ mặt Tiểu Siêu lại ủ rũ như muốn nói tớ-chẳng-hề-mong-kiểm-tra-phòng-chút-nào, “Cậu bị thương ở chân, bó thạch cao lâu như vậy nên sẽ không có chuyện gì, bác sĩ Tô ngày nào cũng đến làm chi, còn tớ làm phẫu thuật mà.”
Cũng đúng, Hứa Kỳ Sâm ăn hết que bánh cuối cùng, nhớ tới chiếc hộp nhỏ gì đó Tiểu Siêu vừa đề cập tới, vì vậy xoay người tìm quanh gối mà không thấy bất cứ thứ gì.
Ở đâu được nhỉ? Bỗng nhiên trong đầu nhớ tới cốt truyện nguyên tác, Hứa Kỳ Sâm nằm ra giường, thò tay quờ quạng một hồi dưới gầm giường, quả nhiên tìm được một hộp nhỏ hình vuông cỡ hai bàn tay.
Hứa Kỳ Sâm xoay người như con giun đất trở lại tư thế dựa lưng khi nãy, đặt chiếc hộp trước mặt cẩn thận quan sát, bên trên dán một tờ giấy viết sáu chữ.
[Của Lục Huyên, đừng đụng vào.]
Giờ thì nó là của tôi rồi.
Hứa Kỳ Sâm không hề cảm thấy tội lỗi, mở nắp ra để rồi sợ hết hồn, bên trong xếp đầy ảnh của Tô Lâm, có ảnh mặc áo blouse đi trên hành lang bệnh viện, có ảnh trang phục bình thường màu đen trên đường tan làm, có ảnh ngồi hút thuốc trên băng ghế dài bên ngoài cửa hàng tiện lợi, không chỉ vậy, mặt sau bức ảnh còn viết chữ.
[Hôm nay bác sĩ Lâm tan làm hơi muộn, bên ngoài rất lạnh, chờ lâu thật lâu, nhưng mà được nhìn thấy anh ấy rất vui ^-^]
[Điếu thuốc bác sĩ Tô hút nhỏ ghê, nhìn từ xa cứ tưởng là đang ăn kẹo que ~]
[Tối hôm nay đụng phải bác sĩ Tô, trên người anh ấy rơi ra một túi máu làm mình sợ suýt nữa thì xỉu.
Ài, nếu mình xỉu liệu bác sĩ Tô có đưa về nhà không nhỉ?]
[Hôm nay bác sĩ Tô mặc áo len trắng, đẹp quá đi.]
…
Đúng là chikan(*) thật, Hứa Kỳ Sâm bất đắc dĩ lắc đầu, đậy nắp hộp, lười đặt lại xuống gầm giường nên để luôn trên đầu giường.
(*) Chikan: Thuật ngữ tiếng Nhật chỉ những kẻ quấy rối bám đuôi và có phần biến thái.
“Dạo gần đây cậu cũng không chơi điện thoại nữa.” Tiểu Siêu sửa lại áo mình, “Lạ thật, chẳng lẽ ở đây hơn nửa tháng người cũng biến thành Phật sao?”
Hứa Kỳ Sâm chột dạ cười gượng mấy tiếng, “Vậy sao? Dạo gần đây tớ thấy hơi mệt.” Cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Cái chân bị thương đúng là khó chịu thật, muốn đi không đi được, muốn nhảy không nhảy được.” Nói rồi lấy điện thoại từ bên gối ra, cố ý tự hỏi: “Không biết dạo này có phim hoạt hình nào hay không nhỉ…”
Mặc dù nói là như vậy, nhưng Hứa Kỳ Sâm không nghiện điện thoại nặng như vậy, chỉ có thể lướt bừa trên màn hình, nhìn thấy biểu tượng WeChat, cậu không nhịn được bấm vào xem, quả nhiên, lưu chú [Bác sĩ Tô] được ghim ngay trên đầu.
Tô Lâm còn kết bạn WeChat với cậu ta? Không sợ bị phiền chết sao… Hứa Kỳ Sâm bán tín bán nghi mở hộp thoại.
Cả đoạn hội thoại đều cùng một màu, từ một phía.
Gần như ngày nào cũng nhắn chúc ngủ ngon cho anh.
Gay rồi, cậu quên khuấy mất chuyện này, từ đó tới nay đã bốn ngày không gửi một câu chúc nào, Tô Lẫm sẽ không nghi ngờ chứ? Hơn nữa lần trước mình diễn trò có vẻ khá vụng về.
Nhưng Tô Lẫm không thích Lục Huyên, không bị cậu ta quấy rầy phỏng chừng còn mừng rỡ nhàn hạ hơn ấy chứ.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Hứa Kỳ Sâm vẫn cảm thấy bảo vệ “áo giáp” của mình là quan trọng nhất.
Dù sao cuốn tiểu thuyết này do cậu viết, nhân vật cũng chính tay cậu tạo nên, giờ có thận trọng cũng chẳng ích gì.
Suy nghĩ một hồi, Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng gõ mấy chữ.
[Lục Huyên]: Bác sĩ Tô, chào buổi sáng! Chân em hơi đau, hơn nữa còn tê tê, nếu có thời gian rảnh anh có thể sang đây xem một chút được không ~ Làm ơn mà ~
Gửi xong hai câu này, Hứa Kỳ Sâm cũng thấy cả người mình nổi đầy da gà.
Mở một trang web video, Hứa Kỳ Sâm thoải mái nằm xuống, mở một chương tình bình luận điện ảnh, thanh tiến độ chạy được một nửa rồi vẫn không xuất hiện tin nhắn WeChat nào mới.
Hứa Kỳ Sâm cũng không để ý, chỉ là BGM và màn độc thoại của chương trình bình luận phim này thật sự quá thôi miên, mới xem một chút đã bắt đầu buồn ngủ.
“Lục Huyên, mí mắt cậu sắp dính vào nhau rồi kìa, buồn ngủ rồi à?”
Hứa Kỳ Sâm mơ mơ màng màng ừm một tiếng, buồn ngủ rồi nên cũng mặc kệ, đặt điện thoại sang một bên, trùm chăn che đầu thiếp đi.
Trên thế giới này không có bất kì chuyện gì thoải mái hơn ngủ bù giấc.
Vẫn như mọi khi, cậu lại nằm mơ.
Giấc mơ này không tính là ác mộng, không biết có phải do chuyện xảy ra mấy ngày trước không, Hứa Kỳ Sâm mơ thấy một rừng hoa anh đào thời cấp ba.
Nói là rừng hoa anh đào, thực ra chỉ có năm, sáu cây mà thôi, là món quà mà các cựu học sinh tặng nhà trường nhân ngày kỷ niệm thành lập trường.
Mặc dù số lượng ít nhưng nở rất nhiều, tươi tốt sum suê, vào mùa xuân thường nở rất rậm.
Cũng bởi vì quá đẹp, một khu vực nhỏ bí ẩn đượm sắc hồng nhạt đã nghiễm nhiên trở thành “thánh địa” tỏ tình của các cặp đôi.
Nhưng Hứa Kỳ Sâm không thích nơi này cho lắm, bởi vì cậu thường bị phân tới đây quét tước con đường rừng hoa anh đào.
Mỗi lần cầm một cây chổi to lớn kềnh càng tới đây, còn chưa bắt đầu quét đã nghe thấy tiếng nói chuyện xì xào của các nữ sinh đi ngang qua.
Cánh hoa đẹp như vậy, sao lại quét đi chứ.
Đúng đấy, mưa anh đào rơi đẹp như vậy, quét đi rồi chẳng còn ý cảnh nữa.
Có phải tớ muốn quét đâu, nhà trường yêu cầu mà…
Hứa Kỳ Sâm cầm cây chổi to đúng khom lưng đứng ven đường, quét không được mà không quét cũng chẳng xong, cứ như một đứa ngốc vậy.
Ngày trực cuối cùng trong tuần, Hứa Kỳ Sâm gặp phải một chuyện rất lúng túng.
Sau tiết buổi học cậu tới đây, vì mệt nên để chổi dưới đất muốn nghỉ ngơi một lúc, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi tới, cũng không biết tại sao, Hứa Kỳ Sâm lại trốn ra sau cây anh đào theo bản năng.
Cũng không cố ý nghe trộm, nhưng cậu cách đó rất gần, vô tình nghe được nội dung đoạn đối thoại.
“Có việc gì mà gọi tớ tới đây vậy?”
Giọng nói của một nữ sinh xa lạ xuất hiện, “Ừm… Tớ, tớ muốn nói với cậu…”
Không phải là muốn tỏ tình đấy chứ?
Cảnh tượng này thực sự quá ngượng ngùng.
Cô gái còn chưa kịp nói hết lời đã nghe thấy thanh âm quen thuộc kia lên tiếng cắt đứt, “Tớ hiểu ý cậu rồi.” Giọng nói hắn mang theo một chút ý xin lỗi, “Ngại quá, tớ có crush rồi.”
Hứa Kỳ Sâm dựa vào gốc cây lớn, cách đồng phục học sinh mùa xuân mỏng manh, lưng sau cọ xát với vỏ cây thô ráp đến khó chịu, trái tim đập từng nhịp yếu ớt.
Cũng có phải mình bị từ chối đâu, sao trong lòng lại buồn bực như vậy.
Hiển nhiên, nữ sinh kia không cam lòng hơn cậu, “Ở cùng lớp cậu sao? Hay là học khác lớp?”
“Chuyện này không liên quan gì đến cậu cả, bạn học.”
Rõ ràng là câu nói rất lạnh lùng, nhưng hắn lại nói ra bằng giọng điệu cực kì trong sáng cực kì ấm áp, tựa như mặt trời mùa xuân.
Nghe thấy tiếng giày vải dẫm lên bãi cỏ vội vã chạy đi càng ngày càng xa, tâm trạng sốt sắng của Hứa Kỳ Sâm mới dịu đi đôi chút, xác nhận mấy lần không còn âm thanh khác nữa mới đi ra từ phía sau cây.
Kết quả đụng thẳng vào người kia.
Cảm giác xấu hổ và lúng túng vì tự hủy như điểm huyệt Hứa Kỳ Sâm vậy, cậu không tài nào nhúc nhích, ngay cả ngón tay cũng cứng đờ.
“Hôm nay cậu trực tuần à?”
Giọng đối phương rất nhẹ nhàng, không hề có chút xấu hổ nào khi bị bắt gặp, trái lại còn khiến Hứa Kỳ Sâm lúng túng hơn, lúng túng đến mức quên cả trả lời.
Hắn đi về phía cậu vẫn còn đang tê liệt, hơi nghiêng đầu, “Cậu đứng ở đây rất lâu rồi phải không?”
Không sử dụng từ “trốn”, Hứa Kỳ Sâm đã thấy hắn rất nể mặt cậu rồi.
“Không, tớ vừa mới tới đây thôi.” Lúc nói dối cậu thường sẽ vô thức nuốt nước bọt.
“Thật sao?” Đối phương mím mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười, “Nhưng mà trên đầu cậu có nhiều cánh hoa rơi xuống quá, trông chẳng giống như “vừa mới” chút nào.”
Hứa Kỳ Sâm hoảng loạn lấy tay phủi tóc, quả nhiên nói dối sẽ luôn để lộ sơ sót.
Cậu vội vã nhặt cái chổi trên đất lên, cố tỏ ra như chưa hề có chuyện gì chực rời đi.
Phía sau, giọng nói của hắn lại vang lên lần nữa, “Này, Hứa Kỳ Sâm, cậu không tò mò…”
Hứa Kỳ Sâm quay người, ánh mắt mịt mờ, “Hả?”
Đối phương nhún vai, “Không có gì.”
Sau đó quay người rời đi.
Tò mò cái gì…
Sao lại không nói nốt đi?
Cảm giác mí mắt bị châm chích, Hứa Kỳ Sâm không thoải mái giật giật, đôi mắt mơ màng hé ra một chút, phát hiện chăn trùm trên đầu đã bị xốc lên.
Quỷ hút máu lạnh như băng kia im lặng đứng ở đầu giường, nhìn chằm chằm cậu không biểu cảm.
Hứa Kỳ Sâm chậm rãi chớp mắt một cái, ý thức phải tiếp tục diễn trò không đuổi kịp đại não vẫn chưa tỉnh táo.
Quán tính còn ngâm mình trong cơn buồn ngủ, nhìn xong, Hứa Kỳ Sâm lại theo bản năng rúc người vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái trán, sau đó ngủ tiếp.
Còn chưa kịp say ngủ với tư thế mới, chăn lại bị xốc lên lần nữa.
“Cậu gọi tôi đến để nhìn cậu biểu diễn ngủ à?”
Hứa Kỳ Sâm nhăn tít mặt mũi, nghe anh nói câu này đã hơi tỉnh táo ra, “Bác sĩ Tô, anh đến rồi à…” Hứa Kỳ Sâm dụi dụi mắt, vươn người, sau đó trưng ra nụ cười lơ mơ nịnh nọt với khuôn mặt không hề có cảm xúc của bác sĩ Tô, “Bác sĩ Tô, anh ngồi đi.”
Tô Lẫm tháo khẩu trang xuống, làn da siêu trắng cùng ngũ quan góc cạnh khiến anh nhìn như con lai.
“Không phải cậu nói đau chân sao?”
Hứa Kỳ Sâm vừa tỉnh ngủ đang xoay cổ, bỗng nhiên nhớ tới tin nhắn mới gửi đi, “À, đúng rồi, em, chân em đau nãy giờ, bác sĩ Tô mau xem giúp em đi…”
Tô Lẫm nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, sau đó đi tới cạnh chân cậu, “Cụ thể là đau chỗ nào?”
Tròng mắt Hứa Kỳ Sâm đảo quanh, “Thì là… Chỗ xương cẳng chân ấy…” Cậu liếc mắt sang nhìn giường bên cạnh, phát hiện Tiểu Siêu không có ở đây, trong phòng bệnh này chỉ có hai người bọn họ.
Cơ hội hiếm có.
Đầu giường có một quả táo đỏ và một con dao gọt hoa quả, Hứa Kỳ Sâm bỗng nghĩ ra một cách, “Bác sĩ Tô ăn cơm trưa chưa?”
Tô Lẫm cúi đầu nghiêm túc kiểm tra, không nói lời nào.
“Em gọt táo cho anh nhé.”
Lúc này đối phương mới lạnh lùng nói, “Không cần, tôi ăn rồi.”
Thật sự rất lạnh nhạt.
Ăn rồi nghĩa là uống máu sao?
Hứa Kỳ Sâm vẫn cầm táo lên, “Không sao, coi như là tráng miệng sau bữa.” Nói rồi bắt đầu tự mình gọt táo.
Mặc dù cậu biết nấu ăn, nhưng kỹ năng gọt hoa quả chưa bao giờ là điểm sáng, tay chân vụng về xoay quả táo trong tay mà hoàn toàn không có hình ảnh vỏ táo xoáy tròn rơi xuống như trong tưởng tượng, gọt ra từng nhát một, vỏ táo rơi xuống giường cứ như gió thu cuốn đi lá vàng.
Như vậy không được rồi.
Hứa Kỳ Sâm nhìn quả táo