Phần tự giới thiệu bản thân kết thúc trong bầu không khí vui vẻ, các bạn học sinh vốn còn nhiều lạ lẫm đã nhanh chóng trở nên quen thuộc.
Trương Chính Tâm đứng trên bục giảng, quay đầu nhìn qua đồng hồ treo tường, “Các bạn nam lớp mình đến phòng để tài liệu lấy sách giáo khoa lớp mười với thầy nào.” Thầy liếc mắt nhìn cậu bé ngồi cúi đầu gần cửa sổ, “Hứa Kỳ Sâm thì không cần đi đâu.”
Hứa Kỳ Sâm không trả lời, cậu vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm mấy hình vẽ bậy trên mặt bàn học sinh khóa trước để lại.
Hạ Tri Hứa ngồi đằng sau nhìn bóng lưng cậu mà do dự muốn mở miệng, song lại bị Trần Phóng ngồi ở tổ hai giành lời trước, “Tri Hứa! Mau đi thôi!”
“À.” Hạ Tri Hứa đứng dậy, “Ừm.”
Bạn nữ cùng bàn ngồi bên cạnh đứng dậy nhường đường, Hạ Tri Hứa cười nói cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Trần Phóng đứng ngoài cửa chờ Hạ Tri Hứa, vừa thấy hắn ra liền khoác vai hắn, “Thằng nhóc nhà mày lại chiếm hết spotlight rồi.”
“Đâu có, tao thấy bạn khác nói xuất xứ tên mình nên cũng thuận miệng nhắc đến theo thôi.”
Hai người đi cùng cả nhóm tới phòng để tài liệu, mỗi người ôm một chồng sách, Trần Phóng cười trêu, “Tao thấy năm nay danh hotboy của lớp về tay mày thầu rồi.”
“Mày bớt đi.” Hạ Tri Hứa lườm cậu ta, “Tao thấy hầu hết mấy đứa con trai trong lớp đều đẹp trai cả mà.” Răng nanh nhỏ xấu tính lộ ra, “Trừ mày ra ha ha ha.”
Trần Phóng không chịu, “Thế mày nói thử xem còn ai đẹp nữa?”
Hạ Tri Hứa nói bừa mấy cái tên, sau đó ra chiều thản nhiên như không chêm thêm, “Với cả… Người ngồi trước tao cũng không tệ.”
“Hứa Kỳ Sâm ấy hả.” Trần Phóng bĩu môi, “Trắng quá, trắng còn hơn cả phần lớn mấy đứa con gái lớp mình.”
Hạ Tri Hứa lập tức phản bác, “Trắng thì làm sao, chẳng lẽ đen đến mức phát sáng như mày thì chắc? Có mà làm bóng đèn cả đời đấy.”
“Ô cái thằng nhóc này bị làm sao thế! Thiếu đòn à?”
Hai người ầm ĩ trở về lớp, Hạ Tri Hứa đặt sách lên bàn giáo viên, vừa xoay đầu định quay về bê tiếp chuyến nữa thì nam sinh đằng sau kêu, “Không cần đâu, thầy bảo hết rồi.”
Hạ Tri Hứa gật đầu, quay đầu lại đúng lúc bắt gặp Hứa Kỳ Sâm ngồi một mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh sáng chia góc nghiêng của cậu thành hai phần sáng tối, vẻ lạnh nhạt yếu ớt treo lơi chính giữa.
Hai bạn nữ ngồi cùng bàn hai người thì đã trở thành bạn bè chỉ trong khoảng thời gian đi bê sách ngăn ngủi này, hai người rủ nhau vào nhà vệ sinh, Hạ Tri Hứa vỗ tay phủi bụi, thầm nghĩ lẽ ra vừa nãy nên vào phòng vệ sinh rửa tay.
Chỗ ngồi chỉ còn lại hai người bọn họ, đây là cơ hội tuyệt vời để làm quen.
Hạ Tri Hứa ngồi xuống chỗ, định là vỗ vai cậu, nhưng lúc gần đụng tới lại rụt tay về, hắn liếc nhìn tay mình, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng chạm mu bàn tay vào lưng đối phương.
Cơ thể Hứa Kỳ Sâm hơi run, khuôn mặt vốn đang nghiêng sang ngắm bên ngoài cửa sổ quay lại nhìn Hạ Tri Hứa ngồi đằng sau, vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi gì, con ngươi màu hổ phách nhìn thẳng vào mắt Hạ Tri Hứa.
“Cậu có nhớ tớ không?” Hạ Tri Hứa cười nói, “Sáng hôm nay trên xe bus… Với cả ở cổng trường nữa, cậu hỏi xin tớ kẹo… Có nhớ không?”
Vẻ mong chờ trong nét mặt hắn quá đỗi rõ ràng.
Hứa Kỳ Sâm gật đầu.
Răng nanh nhỏ vui vẻ lộ ra, “Thật ra tớ đi mua kẹo cho cậu rồi, nhưng lúc về không thấy cậu nữa nên bóc ăn mất tiêu.” Hắn cười xấu hổ.
“Không sao.”
Chẳng rõ vì cớ gì, khi nói chuyện với cậu, Hạ Tri Hứa cứ vô thức cẩn thận từng li từng tí một, như thể trên mặt người này dán mác [Hàng dễ vỡ] vậy.
“Ờm… Sáng nay cậu làm sao thế, sao tự nhiên sắc mặt lại kém hẳn đi vậy?”
Đôi môi Hứa Kỳ Sâm hơi hé, giọng nói đều đều, “Tớ mắc chứng hạ đường huyết do di truyền, sáng nay đi vội không kịp ăn sáng.”
Cậu nói một câu dài hiếm hoi như vậy khiến Hạ Tri Hứa hết sức phấn khởi, nhưng rất nhanh, hắn lại thấy xót vô cùng.
Hạ đường huyết do di truyền hẳn là rất khó chịu rồi.
“Thế sau đó cậu làm sao…”
“Một dì ở quán ăn sáng dìu tớ qua một bên ngồi nghỉ.”
“Ồ…”
Trong lòng Hạ Tri Hứa vẫn còn thắc mắc, nhất là về cơ thể đầy rẫy thương tích này, nhưng hắn sợ mình bất cẩn nói nhầm gì khiến đối phương không vui, phá hủy mối quan hệ mà mình vất vả xây dựng nên từng chút một nãy giờ nên không hỏi nữa, chỉ cười nói, “Đã có duyên tới vậy thì bọn mình làm bạn đi.”
Ánh mắt Hứa Kỳ Sâm chớp lóe, có lẽ đương do dự.
Khuôn mặt cười tươi rói giấu trong lòng Hạ Tri Hứa cùng hai bên khóe môi dần héo xuống tiu nghỉu theo sự do dự của cậu.
Một lát sau, Hứa Kỳ Sâm bỗng gật đầu.
Ting một tiếng, khuôn mặt tươi cười trở lại, thậm chí còn rực rỡ hơn.
[Bạn bè]
Hai chữ này dường như đã trở thành mức phân loại bình thường và phổ biến nhất trong các mối quan hệ của con người, trong sự thân thiết lại cất giấu một cảm giác rất vi diệu về khoảng cách.
Nếu như tớ thật sự có khả năng tiên tri thì tốt rồi.
Nếu như tớ biết mình sẽ thích cậu.
Thì ngay từ đầu đã chẳng dùng hai chữ ‘bạn bè’ để rạch ròi phạm vi mối quan hệ của chúng mình, đặt giới hạn vào giữa khoảng cách ấy.
Buổi đầu tiên chưa có thời khóa biểu, sau khi phát sách giáo khoa, chủ nhiệm Trương Chính Tâm tổ chức hoạt động bình bầu ban cán sực lớp, bầu không khí trong lớp sôi nổi hẳn lên, chỉ có nam sinh ngồi đằng trước với dáng vẻ xa cách ấy là chẳng hề hòa hợp gì với đám học sinh mới vào trường này.
Hạ Tri Hứa chăm chú ngắm nhìn bóng lưng cậu vì chán, mãi tới khi tên mình được xướng lên.
“Hạ Tri Hứa, em đảm nhiệm chức vụ cán sự bộ môn toán nhé.” Trương Chính Tâm lật xem danh sách rồi lại ngước lên nhìn Hạ Tri Hứa ngẩn tò te ra chẳng hiểu chuyện gì, “Môn toán hết sức quan trọng này sẽ được giao cho em.”
“Tại sao ạ?”
Các bạn trong lớp đều bật cười, Trương Chính Tâm cố tình tỏ ra thật nghiêm khắc, “Xem ra vừa nãy đúng là em không nghe thấy nói gì cả rồi.
Thầy bảo là, vị trí cán sự bộ môn này khá đặc biệt, chúng ta tạm thời sắp xếp theo kết quả thi cấp ba của mọi người, điểm thi toán của em đứng đầu cả lớp nên chức cán sự môn toán sẽ do em đảm đương.”
Hạ Tri Hứa ngượng ngùng gật đầu.
“Vậy chúng ta cùng vỗ tay cổ vũ bạn Tri Hứa nào.”
Tiếng vỗ tay của mọi người càng khiến hắn ngại hơn, Hạ Tri Hứa đứng lên hơi cúi người, “Cảm ơn, cảm ơn mọi người.”
Thực ra hắn chẳng muốn làm cán sự bộ môn lắm, cái chức này chỉ có việc phụ trách thu và phát bài tập hàng ngày, kết nối với giáo viên bộ môn, hắn cảm thấy công việc này hết sức nhàm chán, nhưng đã đến mức này rồi chẳng lẽ lại không kiên trì đảm nhiệm gánh vác nhiệm vụ.
“Được rồi, chúng ta chuyển sang môn ngữ văn…” Trương Chính Tâm đẩy gọng kính, “Điểm văn cao nhất lớp ta là bạn Hứa Kỳ Sâm, thật là hiếm có đấy, là một bạn học sinh nam.”
Hạ Tri Hứa theo bản năng nhìn cậu bạn ngồi trước, bóng lưng người được nhắc tên hơi cử động khẽ như bị giật mình.
Trương Chính Tâm cần thận xem lại điểm số ở mặt sau danh sách, “Bạn Hứa Kỳ Sâm thi ngữ văn 112 điểm, đây là một con số rất cao đấy.”
Các bạn học dưới lớp bắt đầu xì xào bàn tán, đối với môn ngữ văn điểm tối đa là 120 mà nói, 110 trở lên là một con số ngoài tầm với, dù gì mức điểm với những câu hỏi chủ quan trong văn rất khó mà kiểm soát được, chỉ có làm đúng hết các câu hỏi khách quan và phát huy vượt bậc ở những câu hỏi chủ quan thì mới có chút ít hy vọng được 110 điểm.
Trương Chính Tâm nhìn cậu, trông chẳng hề giống một người giáo viên gì, “Bạn học Hứa Kỳ Sâm, sau này em sẽ là phụ tá đắc lực của thầy rồi.”
Hứa Kỳ Sâm không đáp lại lời thầy như Hạ Tri Hứa, cậu im lặng không nói khiến bầu không khí phần nào trở nên lúng túng hơn.
Nhưng giờ phút này, trong lớp học yên tĩnh bỗng xuất hiện tiếng vỗ tay lẻ loi.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Hạ Tri Hứa đang vỗ tay.
Hạ Tri Hứa nhún vai, cười nói, “Không phải cũng nên vỗ tay cổ vũ cán sự môn văn sao?”
Lời nói của hắn có một sức hút rất tự nhiên, những bạn học vốn cảm thấy Hứa Kỳ Sâm là một người kì quặc cũng vỗ tay theo Hạ Tri Hứa.
Đợi đến khi tiếng vỗ tay dần vơi đi rồi biến mất, Hạ Tri Hứa mới nghe được một câu rất khẽ khàng.
“…Cảm ơn.”
Xoa xòa lòng bàn tay đỏ ửng lên vì vỗ quá mạnh, khóe môi Hạ Tri Hứa không kìm được mà cong lên.
Dường như thấy thỏa mãn quá dễ dàng.
Chỉ còn hai phút nữa là tan học, Trương Chính Tâm hắng giọng, “Ba giờ chiều nay nhà trường tổ chức lễ khai giảng cho học sinh lớp mười ở hội trường, ngày mai sẽ có buổi huy động tập huấn luyện quân sự…”
“Phải huấn luyện quân sự thật ạ…”
“Không muốn đâu!”
Trương Chính Tâm vỗ lên mặt bàn giáo viên, “Thầy còn chưa nói hết, mọi người nhớ tập trung tại phòng học trước hai giờ bốn lắm, chúng ta kiểm kê sĩ số rồi sẽ cùng nhau xuống sân, nhớ kĩ chưa?”
“Nhớ —— rồi —— ạ ——”
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh trong lớp lập tức tươi tỉnh trở lại, nhảy cẫng lên reo hò.
Trương Chính Tâm lắc đầu, nhìn về phía tổ bốn sát cửa sổ gọi, “Hạ Tri Hứa, em ra đây với thầy một chút.”
Hạ Tri Hứa lại ngơ ngác đứng lên, nãy giờ hắn chỉ mãi nghĩ đến chuyện về nhà.
Sáng nay Hứa Kỳ Sâm ngồi cùng một chuyến xe bus đến trường với hắn, như vậy thì hẳn là cũng có thể tiện đường về nhà cùng nhau.
Vừa nghe thấy tiếng chuông tan học, Hạ Tri Hứa vừa chuẩn bị mời mọc Hứa Kỳ Sâm đi về chung thì bị giáo viên chủ nhiệm gọi ở lại, chỉ có thể gạt bỏ hết những suy nghĩ trong lòng.
Tiếc quá đi.
“Là thế này.” Trương Chính Tâm dẫn cậu ra ngoài hành lang lớp học, “Buổi đại hội huy động huấn luyện quân sự ngày mai sẽ có phần đại diện học sinh mới lên phát biểu sau lời động viên của nhà trường.
Lớp chúng ta cũng là một trong những lớp đại biểu, em là học sinh đứng đầu kì thi tuyển sinh lớp mình, mà em cũng lại khá hướng ngoại nữa nên thầy cảm thấy em sẽ là một ứng cử viên phù hợp.”
Hạ Tri Hứa không nói gì, liếc mắt nhìn theo Hứa Kỳ Sâm cúi đầu ra khỏi lớp, trái tim lập tức theo cậu xuống tận khúc ngoặt hành lang.
“Vậy thì về nhà em chuẩn bị bản thảo đi.”
Hạ Tri Hứa nhìn Trương Chính Tâm, hơi do dự, “Thầy ơi, em… Mấy bảo thảo em viết đại trà lắm, em tra baidu được không?”
Trương Chính Tâm không nhịn được mà bật cười, “Những dịp quan trọng thế này thì tự nghĩ vẫn hơn, lỡ như ‘đụng hàng’ với người khác thì ngại chết.”
“Cũng đúng…” Hạ Tri Hứa thấp thỏm gật đầu, lặng lẽ đếm bước chân trong đầu, có lẽ giờ Hứa Kỳ Sâm cũng đã xuống tầng hai.
“Nếu như em thật sự lo lắng rằng bản thảo mình viết chưa ổn thì có thể nhờ cán sự môn văn lớp mình trau chuốt lại giúp cho.” Trương Chính Tâm vỗ vai cậu, “Môn văn thi tuyển sinh em ấy đạt điểm tối đa đấy.”
Hai mắt Hạ Tri Hứa lập tức sáng rực.
Đây quả là một ý kiến hay.
“Cảm ơn thầy ạ! Em sẽ cố gắng hết sức!” Hạ Tri Hứa tràn trề năng lượng rời khỏi hành lang, ba chân bốn cẳng chạy xuống tầng, bắt gặp Trần Phóng đang đứng ở góc ngoặt cầu thang chờ mình.
“Này, giáo viên chủ nhiệm tìm mày làm gì thế?”
Hạ Tri Hứa luống cuống đáp đối phó: “Chuyện bài phát biểu của học sinh lớp mười ấy mà, không nói chuyện với mày nữa, tao phải đuổi cho kịp chuyến xe bus đây!” Dứt lời lao vèo xuống dưới tầng.
“Này! Vội làm gì! Xe bus mười