Thấm thoắt đã qua hơn một nửa quãng thời gian huấn luyện quân sự.
Hầu như đều là bạn đồng trang lứa, chỉ nhờ những giờ nghỉ giải lao nói chuyện phiếm mà phần lớn học sinh trong lớp đã quen thân, kết bạn với nhau, ngoại trừ Hứa Kỳ Sâm vẫn một mình không giao lưu gì với ai.
Dường như mối liên hệ duy nhất của cậu với cái lớp này chỉ có Hạ Tri Hứa mà thôi.
Một lần nọ Hạ Tri Hứa lại định chạy đến trước mặt Hứa Kỳ Sâm để vặn nắp bình nước cho cậu, Trần Phóng cuối cùng cũng đuổi kịp hắn.
“Thằng nhóc này, mấy hôm nay mày làm cái gì thế?” Trần Phóng nhanh như cắt kéo hắn lộn lại, Hạ Tri Hứa ngửa kềnh ra đất, mũ cũng lộn tung.
“Có làm gì đâu.” Hạ Tri Hứa ngồi xuống đất, cúi xuống phủi cỏ trên đầu rồi đội mũ lên.
“Đâu cái đéo, tao nhìn thấy rồi, mày cứ rảnh ra là lại xáp tới gần Hứa Kỳ Sâm, sao trước đây tao không phải hiện ra mày là người nhiệt tình như thế nhỉ?” Trần Phóng huých cánh tay Hạ Tri Hứa.
“Tao vốn dĩ là thế mà.” Hạ Tri Hứa lười giải thích, “Nếu không sao anh em chúng ta lại thân thiết thế này được.”
“Bớt đi, tao chưa thấy mày quan tâm nữ sinh nào đến vậy đâu.
Sao thế, mày nợ tiền Hứa Kỳ Sâm à?” Trần Phóng vỗ ngực đầy trượng nghĩa, “Nợ bao nhiêu, tao trả giùm mày phần số lẻ!”
Hạ Tri Hứa lườm cậu ta, bứt một ngọn cỏ trên nền đất, “Tao thấy cậu ấy tốt lắm mà.” Hắn suy nghĩ xem nên giải thích với Trần Phóng thế nào, “Cảm giác cậu ấy từng trải qua một số chuyện không vui nên muốn giúp đỡ cậu ấy một chút.”
Trần Phóng sờ tay lên ngực trái Hạ Tri Hứa, “Nào nào, để tao sờ xem lương tâm của mặt trời nhỏ nhà chúng ta nào.” Hạ Tri Hứa đập vào tay cậu ta, “Biến sang bên kia! Đừng có làm người ta buồn nôn.”
Nhốn nháo một hồi, giờ Hạ Tri Hứa mới nhìn về phía Hứa Kỳ Sâm, đối phương đang bất động nhìn lên bầu trời xa xăm, trên mặt viết đầy tâm sự.
Hết thười gian nghỉ ngơi, huấn luyện viên không tập trung cấp tốc huấn luyện nữa mà tập hợp cả đội lại, chắp tay sau lưng đi vòng quanh đội hình phalanx của lớp 10-13 hai vòng, nói, “Ngày kia là hội diễn quân sự, các lớp phải tiến hành biểu diễn thành quả tập huấn luyện quân sự của mình, sĩ số lớp các em đang không được phù hợp, bị thừa một người.”
Trong hàng phalanx bỗng có tiếng nam sinh vang lên, là Lý Minh, cậu chàng hoạt bát và hay pha trò cười, “Báo cáo, thưa huấn luyện viên, em có cách.”
“Cách gì?”
“Không để Hứa Kỳ Sâm ra sân nữa, lớp người ta chỉnh tề ngay ngắn lớp mình lòi ra một người bó bột tay trông rõ ràng lắm, như thế thì vừa đẹp rồi.”
Lời nói không dễ nghe chút nào, nhưng đúng là sự thật.
Một viên đá làm dậy sóng cả hồ, học sinh trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán.
“Tớ thấy như vậy không ổn lắm đâu…”
“Cậu ấy đang tập rất nghiêm túc mà.”
“Nhưng đúng là trông rõ quá còn gì.”
Hạ Tri Hứa nhìn cậu trai đằng trước cúi đầu xuống, lập tức giơ tay lên, “Huấn luyện viên, em thấy có thể để một bạn đứng lên trước làm mẫu, giống như chỉ huy dàn nhạc ấy ạ, như vậy không phải vừa đủ sao? Hơn nữa em thấy một thành viên bị thương cũng đâu phải là chuyện gì không tốt, có khi còn thể hiện được rằng lớp chúng ta cực kì kiên trì đấy chứ?”
“Nói cũng đúng…”
“Đúng vậy, em ủng hộ Hạ Tri Hứa.”
Trong lúc mọi người bàn tán, Hứa Kỳ Sâm mở miệng, “Huấn luyện viên Dương, loại em ra đi.” Cậu đi ra khỏi hàng, “Em đứng trong hàng lúc biểu diễn sẽ rất dễ chú ý tới, phá hoại tính thẩm mĩ của đội hình phalanx, em thấy bỏ em ra vẫn là tốt hơn.”
Hạ Tri Hứa nhíu mày, vừa định mở miệng thì bị huấn luyện viên ngắt lời, “Thế thì cứ như vậy trước đi đã.” Ông quay người nói với Hứa Kỳ Sâm, “Vốn dĩ em cũng là người bệnh, mấy ngày nay đã tập luyện rất nghiêm túc rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, lùi ra sau hai bước ngồi xuống dưới đất.
Biểu cảm của cậu chẳng có vẻ gì tiếc nuối, vẫn y như mọi ngày – không nhìn ra được đang vui hay đang buồn.
Nhưng Hạ Tri Hứa rất khó chịu, cứ như thể người bị bắt rời khỏi đội hình lớp là bản thân hắn vậy.
Hôm sau, Hứa Kỳ Sâm vẫn đến sân thế dục đúng giờ, tham gia chạy bộ khởi động và các bài huấn luyện căn bản, đến lúc tập đội hình phalanx, cậu tự giác rời khỏi hàng, ngồi một mình một bên xem mọi người tập.
Hạ Tri Hứa thì không bình thường được như thế, sau khi về nhà, hắn không ngừng nghĩ về chuyện biểu diễn theo đội hình phalanx, lăn qua lăn lại trằn trọc suốt cả đêm, sáng lại dậy sớm, tinh thần rất tệ.
Lúc huấn luyện, hắn không sao kiểm soát được ánh mắt của mình, cứ liên tục nhìn về phía Hứa Kỳ Sâm, cũng vì vậy mà bất cẩn bước nhầm chân bị huấn luyện viên giáo huấn một trận, “Hạ Tri Hứa! Cậu làm sao thể, cậu nhìn lại cho tôi xem cậu đi cái kiểu gì thế này, còn không theo kịp cả người đang bị thương!”
Hạ Tri Hứa hô to xin lỗi huấn luyện viên, trong lúc tiếp tục tập luyện, hắn bỗng nghĩ ra gì đó, liếc mắt nhìn nam sinh cùng hàng, đi chưa được mấy bước, hắn bắt đầu đi chệch bước với người khác, cuối cùng trở thành tay chân cùng đưa lên.
“Hạ Tri Hứa! Cậu dừng lại cho tôi!”
Bị huấn luyện viên chỉ điểm thẳng tên, hắn đứng khựng lại với vẻ mặt rất đàng hoàng.
Huấn luyện viên đi tới trước mặt hắn, “Rốt cuộc là cậu bị làm sao?”
Hạ Tri Hứa lí nhí: “Tối qua ở nhà em bị té ngã, chắc là bị đập vào tiểu não rồi… Cả ngày nay em cứ thấy tay chân không thể nào phối hợp nhịp nhàng được ấy ạ…”
Huấn luyện viên Dương lườm hắn: “Cậu coi tôi là đứa trẻ con ba tuổi à? Ngồi xổm xuống! Tay ôm đầu! Nhảy ếch từ đây đến khung thành đối diện rồi lại nhảy về!”
Sân thể dục rộng lớn như thế, nhảy ếch qua lại giữa hai khung thành, học sinh trong lớp ai ấy đều hít hơi thật sâu.
Trái lại, Hạ Tri Hứa chẳng hề gì, lập tức ngồi xổm xuống bắt đầu nhảy ếch tới khung thành phía đối diện.
Huấn luyện viên càng nghĩ lại càng tức, “Mấy cô mấy cậu khỏi tập nữa, nhìn sang các lớp bên cạnh xem người ta luyện thế nào, giơ tay lên là thẳng tắp, đến giờ này rồi mấy cô cậu còn lề mà lề mề, hết sức chậm chạp, cứ chờ đứng hạng nhất từ dưới lên đi, lại còn là lớp chọn đấy! Có xấu hổ không cơ chứ!”
“Huấn luyện viên, lớp khác đều có người đứng trước làm mẫu mà, bọn em không thể có một người được ạ?”
“Đúng vậy ạ, có lúc căng thẳng quá không nắm được tình hình, có người đứng trước thì tiện hô nhịp…”
Các học sinh khác cũng bắt đầu phụ họa.
“Được rồi! Im hết cho tôi.” Huấn luyện viên Dương đi qua đi lại, “Lớp phó thể dục, em lên đứng đầu đi, nhớ hô bắt nhịp.
Mấy cô cậu còn không tập được cho tử tế nữa thì đi ra nhảy ếch cùng Hạ Tri Hứa đi.”
Cứ tưởng nhảy ếch chỉ là chuyện nhỏ, nào ngờ còn chưa nhảy được 100 met, hai đùi Hạ Tri Hứa đã bắt đầu đau nhức không chịu được, hắn vừa chực quay đầu lại nhìn thì bị huấn luyện viên túm lại chỗ: “Nhìn cái gì mà nhìn! Muốn thêm một vòng nữa đúng không?!”
Hạ Tri Hứa vội quay phắt đầu lại, vòng hai tay sau gáy, tiếp tục vật vã nhảy về phía trước.
Mười mấy lớp tập trên cùng một sân thể dục, Hạ Tri Hứa cứ thể nhảy qua khắp mặt sân, bị đám con gái lớp khác đứng xung quanh nhìn theo.
“Đây không phải cậu bạn mới lên phát biểu đại diện học sinh khóa mới sao?”
“Thật sự đấy, trời ơi, nhìn gần đẹp trai quá…”
Quá là xấu hổ rồi.
Hạ Tri Hứa cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài, cố tỏ ra không nghe thấy gì hết, vùi đầu cắn răng nhảy về phía trước, vất vả mãi mới nhảy đến trước khung thành, Hạ Tri Hứa vừa định đứng lên đã nghe thấy tiếng hô của huấn luyện viên vọng về phía mình từ đằng xa: “Không cho đứng lên! Ngồi xổm thế nhảy về!”
Thầy là hung thần đấy à? Trán Hạ Tri Hứa ròng ròng mồ hôi, hai chân vừa nhức mỏi vừa sưng phù như bị rót đầy chì, mỗi bước nhảy đều phải cố dồn lực lâu thật lâu.
Đội hình lớp 10-13 dần dần đi vào quỹ đạo, ngăn nắp và có trật tự, không biết bởi vì có lớp phó thể dục đứng trước làm mẫu hay vì hiệu ứng giết gà dọa khỉ của huấn luyện viên với Hạ Tri Hứa, đám học sinh trở nên đàng hoàng hơn rất nhiều,
Nhìn lớp phó thể dục đứng đầu và đội hình phalanx ngay ngắn trật tự ở phía sau, Hạ Tri Hứa càng nhảy càng thấy khó chịu, ban đầu hắn định để mình mất quyền tham gia đề cho Hứa Kỳ Sâm quay về hàng.
Nhưng bây giờ thì sao, xôi hỏng bỏng không.
Không dưng mình phải ngồi nhảy ếch qua qua lại lại thì thôi, Hứa Kỳ Sâm lại cũng chẳng được quay về đội hình.
Làm mẫu làm gì không biết.
Hạ Tri Hứa cực kì bất mãn, hắn nghiến răng nhảy lên trước, nhưng vì thực sự mệt quá rồi nên chẳng còn chút sức nào.
Hắn cúi đầu nhìn hai chân mình đã bắt đầu run rẩy.
Rồi thất vọng ngẩng đầu lên, hắn phát hiện ra Hứa Kỳ Sâm nãy giờ ngồi nhìn đội hình lớp vừa quay người sang.
Quay mặt về phía mình.
Bóng vành mũ đổ che khuất hai mắt, không sao nhìn rõ được vẻ mặt.
Cậu duỗi hai chân lên bãi cỏ, tay trái bị thương để trên đầu gối, lẳng lặng nhìn về phía khung thành.
Như một bạn học sinh tiểu học rất ngoan.
Hai tay Hạ Tri Hứa ôm sau cổ, hắn ngẩn cả người nhìn Hứa Kỳ Sâm ngồi cách đó chỉ hai trăm met không.
Bốn mắt nhìn nhau vài giây ngắn, Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu.
Mặc dù sắc mặt vẫn không thay đổi gì, nhưng Hạ Tri Hứa lại có cảm giác như thể cậu đang nói chuyện với mình.
Cậu đến đây mau đi.
Chút sức lực không biết từ đâu ra lập tức dâng trào trong cơ thể, tiếng đếm nhịp “Một hai một” của các lớp khác xen lẫn cùng âm thanh xào xạc không khí ma sát với xoang mũi văng vẳng bên tai.
Hạ Tri Hứa cúi đầu, im lặng nhảy về phía trước.
Hạ Tri Hứa không nhìn Hứa Kỳ Sâm nữa, dù hắn cũng không biết tại sao.
Một chút.
Nhảy một chút nữa thôi.
Mỗi lần hai chân chạm đất, khoảnh khắc nhanh chóng được rút ngắn đi.
Cho đến khi một đôi giày thể thao nửa mới nửa cũ và mắt cá chân trắng nõn lộ ra từ ống quần rằn ri xuất hiện bên trong phạm vi tầm nhìn chật hẹp.
Hắn mới vất vả nhấc cơ thể nặng nề đến khủng khiếp lên.
Dồn hết sức lực nhảy thêm một bước nửa.
Ngay lúc lướt vai qua người ngồi ngược hướng, hắn nghe thấy một câu nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy được.
“Vất vả rồi.”
Giọng điệu vừa bình thản vừa dịu dàng.
Hạ Tri Hứa khựng lại, hai chân như bám rễ trong thảm cỏ, cứng nhắc, mỏi nhừ, sưng vù, không thể nhúc nhích.
Thế nhưng trái tim lại nhảy lên thình thịch không ngừng.
Nhảy ếch mấy trăm bước để lại di chứng quá đỗi mãnh liệt.
Chịu phạt xong, dưới sự cho phép của huấn luyện viên, cuối cùng Hạ Tri Hứa cũng được đứng dậy, nhưng thật sự là chân hắn không còn một chút sức nào nữa, không nâng lên được cũng không hạ xuống được, gắng gượng mãi mới về đứng cuối hàng, nhưng hắn đi còn không được nhanh chứ nói gì đến chạy.
“Đội hình vừa mới ngay ngắn được một chút, cậu vào cái lại uổng hết công sức rồi.” Huấn luyện viên lôi hắn ra, “Cậu đừng tham gia biểu diễn nữa, đi sang một bên đứng đi.”
Sau khi nhặt Hạ Tri Hứa ra, huấn luyện viên chắp tay sau lưng dạo quanh đội hình phalanx một vòng, “Hạ Tri Hứa bị truất mất tư cách tham gia biểu diễn, đây là hình phạt của em ấy, các em đã vất vả mỏi mệt luyện tập suốt một tuần, hẳn đều mong muốn rằng có thể đạt được một thứ hạng tốt, thế nên ngay bây giờ tập tành tử tế cho tôi! Tập đến khi nào tôi không soi ra được lỗi nào nữa thì thôi! Rõ chưa?”
“Rõ rồi ạ!”
Thế là bị “trả hàng”.
Hạ Tri Hứa hậm hực đứng sang bên cạnh, nhìn đội hình cất bước tiến về phía trước.
Nghiêng mặt sang bên, hắn bắt gặp Hứa Kỳ Sâm ngồi bên cạnh cũng đang nhìn theo mọi người.
Trong lòng bỗng trào dâng niềm vui mừng hớn hở.
Mặc dù cuối cùng Hứa Kỳ Sâm vẫn không thể tham gia vào đội hình phalanx biểu diễn, nhưng hắn cũng không được tham gia, vậy thì hắn có thể ở cùng với cậu, không để cậu lạc loài một mình.
Nghĩ vậy, Hạ Tri Hứa bình thản nhích từng bước nhỏ đến bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cậu rồi cố tình thở dài.
“Bọn mình đúng là cùng chung cảnh ngộ đấy nhỉ.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn cậu.
Góc độ nhìn từ trên xuống dưới này khiến cậu trông nhỏ bé hơn hẳn, hai mắt hơi nheo lại, chợt khiến tâm trạng hắn trở nên vui sướng hơn không sao tả xiết.
Giống như gặp được một em mèo bé bỏng trắng bông như tuyết đẹp đẽ vô cùng, không kìm nổi mong muốn được xoa đầu đối phương.
Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng cúi xuống, “Không phải.”
“Gì cơ?”
“Tớ là ép buộc, còn cậu cố ý.”
Đừng có tưởng tớ không nhìn ra.
Hạ Tri Hứa bị phạt đứng nghiêm ngẩn người, bỗng cảm thấy thật ra chân mình cũng chẳng khó chịu đến thế.
“Ai bảo thế, tớ bị ngã đập tiểu não thật đấy.”
Chống chế thì hay lắm.
Hôm biểu diễn, các lớp lần lượt xếp theo đội hình phalanx trên sân trường, đi qua khán đài theo trình tự, sau khi hoàn thành một lượt các thao tác thì quay trở lại