“WeChat?” Bấy giờ Hứa Kỳ Sâm mới nhớ ra, “À phải, WeChat, ban nãy em quên mất…”
Người bên cạnh lập tức cười thành tiếng, lùi xa ra một chút, “Không phải em tưởng là giả đấy chứ?”
Hứa Kỳ Sâm chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động: “Không phải, em quên thật ạ.
Đúng lúc đó em có điện thoại gọi.”
Lâm Nhiên nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Hứa Kỳ Sâm, giọng điệu nói chuyện chậm rãi: “Chỉ đùa chút thôi, em nghiêm túc thật đấy.”
Đã thêm xong.
Hứa Kỳ Sâm quơ điện thoại di động về phía Lâm Nhiên, Lâm Nhiên gật đầu, làm như không có chuyện gì xảy ra, uống cạn ly rượu của mình.
“Tiểu Quý, đừng chỉ ăn mỗi thức ăn, đến đây nào, uống cùng bọn tôi vài chén.
Không phải tôi khoe khoang chứ rượu này ngày thường không uống được đâu.”
Chủ tịch Thịnh đã đứng lên rồi, Hứa Kỳ Sâm cũng nhanh chóng đứng dậy, tiếp ông một ly rượu.
Đạo diễn Trần nhìn dáng vẻ của cậu, bỗng nhiên hỏi một câu: “Gần đây Tiểu Quý có nhiều việc không?”
Đột nhiên bị đạo diễn cue tới, Hứa Kỳ Sâm suýt nữa thì sặc, còn chưa kịp đáp lại, Lý Vân đã đón lời, “Gần đây ngoại trừ lưu diễn ra, cậu ấy không nhận thêm việc gì khác.
Đương nhiên lưu diễn cũng có thể tạm thời vắng chỗ.”
Chủ tịch Thịnh rót cho mình một ly, “Ái chà, cô xem cô che chở Tiểu Quý chưa kìa, để tự bản thân cậu ấy nói chứ.
Nơi này đâu có người ngoài, muốn nói gì thì cứ nói ra!”
Chủ tịch Thịnh này, rượu vào rồi tính tình càng rõ ràng hơn.
Lý Vân lập tức nghe ra ý tứ của Thịnh Hoa Phong, nét mặt sượt qua vẻ lúng túng, song nhanh chóng tươi cười: “Sớm biết chủ tịch Thịnh là người hào sảng như vậy, tôi đã không câu thúc cậu ấy thế rồi.
Lỗi tôi, lỗi tôi, chủ tịch Thịnh, tôi tự phạt một ly.” Nói xong thì đứng lên làm.
“Được! Tôi rất thích cá tính thẳng thắn này!”
Qua lại một hồi, mọi người trên bàn cơm bắt đầu quen thuộc hơn, rót rượu ngày càng không chút kiêng dè.
Mặc dù Hứa Kỳ Sâm có thể xem như cũng uống được rượu, nhưng mấy năm rồi chưa uống loại mạnh như vậy, dạ dày trống rỗng nóng cháy, cậu chỉ có thể nhân lúc không làm gì ăn thêm đôi gắp thức ăn, một chốc nữa đỡ bị chóng mặt.
Đạo diễn Trần: “Lâm Nhiên, không phải cậu bảo hôm nay có việc gì nên không tới được sao?”
Lâm Nhiên cười đáp: “Có một hoạt động, nhưng cháu từ chối rồi, vốn dĩ cũng chỉ đứng trên sân khấu thôi, không đi cũng không sao ạ.”
Cù Thanh tiếp lời: “Là tiệc mừng ở công ty cậu đúng không? Ít nhiều gì cậu cũng là trụ cột của công ty, nói không đi là không đi thật à?”
Thịnh Hoa Phong: “Chà, nể mặt tôi thật, từ chối cả à?
Lâm Nhiên cụng ly rượu với chủ tịch Thịnh, phát ra một tiếng vang giòn tan: “Chuyện cần làm thôi ạ.”
“Đến đây nào, Tiểu Quý cũng thêm một ly nữa, chúng ta cụng ly.”
Hứa Kỳ Sâm đang ăn ngập miệng, nghe vậy trong lòng như rơi lộp bộp, đành cuống quít nuốt xuống, nâng ly lên cụng với chủ tịch Thịnh, sau đó uống sạch một hơi.
“Được! Tiểu Quý tốt lắm, không làm mất hứng chút nào!” Mặt mày chủ tịch Thịnh đỏ bừng, vẻ phong độ lịch thiệp ban đầu bay hơi hết thảy, giờ trông chẳng khác nào thủ lĩnh băng thổ phỉ nốc từng vại rượu ngoạm từng tảng thịt trong phim truyền hình, khẩu âm ông lớn phương Bắc cũng không giấu đi được, “Trước đây từng ăn cơm cùng một đoàn phim, trong đó có một diễn viên nhỏ chắc cũng chừng như Tiểu Quý đấy, rõ là lề mề! Uống một ngụm rượu mà cứ như sắp chết tới nơi không bằng, môi còn chưa dính rượu đã bắt đầu than say, lắc đầu như trống bỏi.
Rõ không tình nguyện, nhìn phiền cả lòng, cậu nói thử xem, đều là đàn ông đàn ang thì sợ cái gì? Ấy là mà nữ giới thì tôi sẽ không gọi uống, con gái uống rượu không tốt, nhưng đàn ông trưởng thành ăn cơm mà không uống được có tí rượu thế này thì còn nói gì nữa!”
Nhắc đến vấn đề này, chủ tịch Thịnh cứ như nã súng liên thanh, càng nói càng tức, vừa dứt lời cuối bèn cúi đầu nốc một ly đầy thật dứt khoát.
Hứa Kỳ Sâm cực kì buồn cười trước lời nhận xét của chủ tịch Thịnh, nhưng vừa cười đã có cảm giác rượu trào xộc lên, khó chịu ho khan, định uống một ít nước dằn xuống, trong lúc hốt hoảng đã cầm bừa một ly uống.
“Đây là ly của tôi.”
Hứa Kỳ Sâm trợn tròn mắt nhìn cái ly trong tay, sợ tới nỗi ho càng sặc sụa hơn.
Lâm Nhiên nín cười vỗ lưng cho cậu, cơ thể Hứa Kỳ Sâm theo bản năng lùi về sau, rồi lại lúng túng đứng lên, rượu đổ cả lên người cậu.
Lý Vân nhanh chóng xoa dịu: “Đứa nhỏ này đúng là không khen nổi mà, da mặt mỏng quá đấy.”
Chủ tịch Thịnh hừng hực khí thế, bật cười mấy tiếng, “Tiểu Quý mau vào phòng vệ sinh xử lí qua đi.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, vừa che miệng ho khan vừa đi ra ngoài.
Rượu trắng đúng là quá nặng, vừa đi ra cửa, Hứa Kỳ Sâm đã thấy hai chân run rẩy, chỉ có thể chống tay vịn tường, lảo đảo vào phòng vệ sinh, sau đó lấy thuốc tỉnh rượu trong túi ra, bẻ nắp lọ rót vào trong miệng.
Dựa vào vách tường phòng vệ sinh đợi giây lát, cảm giác mất trọng lượng và choáng váng sau khi say rõ ràng đỡ hơn rất nhiều.
Phòng vệ sinh của club tư nhân cũng tương đối xa hoa, trên bồn rửa tay còn treo khăn mặt, tăm bông ngoáy tai, dầu thơm và nến.
Hứa Kỳ Sâm nhìn vào gương một lúc, rượu trên âu phục cũng không nhiều lắm, không cần lau, vì vậy chỉ cúi đầu rửa mặt.
Dòng nước lạnh lẽo vừa tiếp xúc với da dẻ, Hứa Kỳ Sâm lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Vừa ngước mặt lên nhìn gương đã bị dọa cho hết hồn.
“Sao, sao anh lại ở đây?
Lâm Nhiên cười, đưa khăn lông cho Hứa Kỳ Sâm: “Chỉ mình em được vào đây thôi à?”
Thấy Hứa Kỳ Sâm ngơ ngác không nhận lấy khăn mặt, Lâm Nhiên nhẹ nhàng ném cái khăn lên mặt cậu, sau đó đi rửa tay.
Đã để lên tận mặt rồi, Hứa Kỳ Sâm cũng lấy lau luôn.
Không hiểu vì sao cứ đụng tới người này là cậu lại vô thức thấy e dè.
“Muốn đóng phim cùng tôi đến vậy à?”
Hứa Kỳ Sâm: “Dạ?”
Lâm Nhiên vẩy nước trên tay, nghiêng đầu nhìn cậu, cười: “Nếu không sao phải ra sức uống rượu như vậy?”
Hứa Kỳ Sâm: …Rất hâm mộ sự tự tin của con người này.
Lâm Nhiên lau ráo nước trên tay rồi mà vẫn không rời đi, đứng nhìn chằm chằm Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm: “Sao thế ạ?”
Lâm Nhiên lắc đầu: “Hôm nay em không ăn kẹo nữa sao?”
Hứa Kỳ Sâm: “Dạ?”
Lâm Nhiên trưng ra một nụ cười vô hại.
“Tôi có thể giúp em vặn nắp nữa.”
…
Hứa Kỳ Sâm chột dạ, cười xua tay: “Không cần, hôm nay không ăn.
Chúng ta