“Kỳ thi này mọi người nhất định phải thật cẩn thận, đây là bài thi cuối cùng trước khi chia lớp, dựa theo truyền thống của Tĩnh Kiệm, một tháng trước kì thi cuối kì năm lớp mười, chúng ta sẽ hoàn thành việc chia lớp tự nhiên – xã hội chính thức để đảm bảo mọi người bước vào lớp mười một với trạng thái tốt nhất.
Sau khi có kết quả, có thể sẽ rất nhiều bạn lớp chúng ta rời khỏi cái lớp này.”
Trương Chính Tâm đặt sách giáo khoa trong tay xuống bàn, thở dài, “Thời gian lớp 10-13 chúng ta bên nhau đã gần một năm rồi, nói chung thì chủ nhiệm của các lớp tự nhiên ở Tĩnh Kiệm thường là giáo viên toán hoặc lý, phần lớn các bạn lớp ta theo tự nhiên.
Vì vậy chắc lớp (13) sẽ được giữ lại làm lớp chọn tự nhiên, có thể thầy sẽ chuyển sang lớp khác đảm nhiệm chức vị chủ nhiệm.”
Nói đến đây, Trương Chính Tâm bật cười, lẫn trong nụ cười lại là sự không đành lòng, “Nhưng mọi người phải nhớ thật kĩ, dù sau này các em có chuyển đến lớp nào đi nữa, lớp học đầu tiên khi các em bước chân vào Tĩnh Kiệm là lớp (13), vì vậy các em luôn luôn là học sinh của lớp (13).”
Tâm trạng của Hứa Kỳ Sâm rất phức tạp, mặc dù trong mắt người khác, trông cậu luôn trầm mặc kiệm lời, cảm xúc lúc nào cũng bình tĩnh, thế nhưng ở trong lòng, cậu vẫn thấy nuối tiếc chẳng nỡ rời xa lớp học này.
Có lẽ bởi đã trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất ở đây, vì vậy cậu đã nảy sinh cảm giác thuộc về nơi này một cách rất tự nhiên.
Nhưng chắc chắn cậu sẽ học lớp xã hội, đây là điều gần như chẳng phải nghi ngờ nữa.
Cảm giác ghế bị dịch đi nhẹ nhàng, Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại với biên độ rất nhỏ, nhìn cậu nam sinh đằng sau.
Vẻ mặt đối phương trông như rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, hắn chỉ bảo, “Tớ vô tình đá phải, xin lỗi.”
Chắc chắn Hạ Tri Hứa sẽ học tự nhiên, đây cũng là điều gần như chẳng cần phải nghi ngờ.
Một ngày trước khi chia lớp, chủ nhiệm gọi Hứa Kỳ Sâm ra ngoài làm cậu rất băn khoăn không biết có chuyện gì.
Sau khi ra ngoài, cậu mới biết ra là chuyện của dì nhỏ.
“Dì nhỏ của em đang ở bệnh viện, tình hình cụ thể thì em hỏi cô ấy đi, giờ thầy phải đi họp, đã muộn một lúc rồi.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, lại hỏi, “Thầy ơi, thầy đưa dì em đến bệnh viện à?”
Trương Chính Tâm đáp “Ừ”, “Thầy tình cờ đi ngang qua thì thấy quen mắt, lo chuyện bao đồng vậy thôi, em đừng lo, không nghiêm trọng lắm đâu.”
“Cảm ơn thầy ạ.”
“Không có gì, mau đến bệnh viện đi.”
Quay vào phòng học, Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng thu dọn cặp sách, Hạ Tri Hứa mở miệng định hỏi cậu xem có chuyện gì, nhưng bất đắc dĩ đang trong tiết, giáo viên sinh học lại là người nghiêm khắc nhất, hắn còn chưa kịp mở miệng, Hứa Kỳ Sâm đã rời đi.
Vì hôm sau thi tháng – kì thi chia lớp cực kì quan trọng với khối mười nên Tĩnh Kiệm đã cho nghỉ tiết tự học buổi tối hôm đó.
Sau tiết học cuối cùng, mọi người tiến hành tổng vệ sinh rồi còn sắp xếp phòng thi.
Hạ Tri Hứa uể oải lau bảng đen bằng tờ giấy báo tiếng Anh, Trần Phóng vừa mới giặt cây lau nhà xong đi ngang qua cửa sổ, cậu ta dừng chân lại gõ lên cửa sổ kính.
Lúc này, Hạ Tri Hứa mới xốc lại tinh thần, lười biếng hỏi, “Gì?”
“Dạo này mày bị ốm à, hôm nào cũng thấy mất hồn mất vía.” Cách cửa kính thủy tinh, Trần Phóng trêu, “Mai thi rồi đấy.”
“Thi thì thi.” Hạ Tri Hứa cố chấp lau một vết đen trên kính thủy tinh.
“Ái chà chà, đúng là học sinh giỏi.
Tao nghe bảo chia lớp cùng hôm công bố danh sách luôn đấy.” Trần Phóng thở dài, “Mong là Nhã Nhã nhà chúng ta vẫn ở lại lớp (13), nhưng mà nếu cổ muốn sang học xã hội thật thì tao cũng sẽ theo học cùng.”
Hạ Tri Hứa trừng cậu ta, “Mày chạy theo người ta quá đấy.”
Trần Phóng khinh thường “xì” một tiếng, “Tại vì mày chưa thích ai thôi.
Nếu mày có á, cứ tưởng tượng đến việc chẳng mấy nữa sẽ phải xa cô ấy, chắc chắn mày sẽ chẳng buồn ăn uống, thao thức trắng đêm, dù cô ấy có đi đâu mày cũng muốn theo đó.”
Trần Phóng tỏ cái vẻ mặt [Tao là tình thánh đấy], lắc đầu đầy trầm tư, “Ài, người không biết gì về tình cảm như mày thì không hiểu được tao đâu.”
Tay đang lau kính dừng lại.
Người mình thích.
Chẳng mấy nữa sẽ xa nhau.
Không muốn xa nhau.
Hạ Tri Hứa rơi vào sự bối rối hỗn loạn, nhưng hiển nhiên là kẻ thần kinh thô trước mặt không thể tháo gỡ nghi hoặc cho hắn.
Sau khi tổng vệ sinh, các bạn học lần lượt rời đi, Trần Phóng có việc phải về trước, Hạ Tri Hứa giúp Hứa Kỳ Sâm dọn dẹp lại sách vở trên bàn học cậu.
“Tri Hứa, trùng hợp quá cậu còn ở đây, lát nữa tôi phải đến hội học sinh một chuyến, vốn là tôi phải dán số báo danh này lên, cậu có thời gian giúp tôi một chút được không?” Lớp trưởng cầm một xấp giấy in số báo danh, vẻ mặt hết sức áy náy, “Nếu cậu có việc thì lát nữa tôi về tự dán cũng được.”
Hạ Tri Hứa cười áy náy, nhận lấy đồ trong tay người kia, “Giờ tôi đang rảnh, dán số báo danh cũng chẳng tốn bao lâu, cậu cứ đến hội học sinh đi.”
“Thế cảm ơn cậu nhé!”
Phòng học trống không, chỉ còn lại mình hắn.
Cuối tháng năm, hoa dành dành trong khuôn viên trường đã nở rộ, hương hòa lách vào từ trong cánh cửa sổ đã được lau sạch sẽ, hòa lẫn vào trong những hạt bụi bay nhảy dưới ánh sáng buổi hoàng hôn, cuối cùng biến mất trong bóng tối.
Chỗ ngồi thi tháng sắp xếp theo thành tích, Hạ Tri Hứa cúi đầu nhìn tập số báo danh trong tay, lật xem mấy tờ, đều là học sinh trong top 50, điều này khiến hắn thoáng mừng rỡ, bởi vì nó có nghĩa là kì thi lần này, hắn có thể được xếp vào cùng một phòng thi với Hứa Kỳ Sâm.
Thi trong chính phòng học lớp bọn họ.
Nhưng có lẽ cũng là lần cuối cùng, sau khi chia lớp, bảng xếp hạng bên tự nhiên và bên xã hội sẽ tách ra.
Hạ Tri Hứa yên lặng dán lần lượt từng số báo danh một theo thứ tự, để lại duy nhất số báo danh của mình và Hứa Kỳ Sâm, không dán lên ngay vội.
Hắn quay trở lại vị trí ngồi của mình, ghé đầu vào mặt bàn trơn loáng, nghiêng đầu nhìn hai tờ giấy mỏng trong tay, ánh nắng xuyên qua giấy trắng, chiếu lên mặt hắn.
Mùa hè sắp đến rồi, ngay cả ánh nắng cũng trở nên sắc bén.
Hắn vươn hai tay ra, tay trái cầm số báo danh ghi tên mình, tay phải cầm tờ còn lại.
[Hạ Tri Hứa 20150913002]
[Hứa Kỳ Sâm 20150987031]
Ngón tay chầm chậm điều khiển cho hai tờ tới gần nhau, như hai đoàn tàu va vào nhau trong một đường hầm.
Mãi đến khi chữ “Hứa” trong Hạ Tri Hứa bị nuốt gọn bởi chữ “Hứa” của Hứa Kỳ Sâm, chồng vào thành một.
Hạ Tri Hứa Kỳ Sâm.
Tựa như tên của một bộ tiểu thuyết ngược tâm nào đó vậy.
Hắn bật cười tự giễu, ngây người trong ánh hoàng hôn đầu hạ, xem đủ rồi, hắn mới dán hai người vào chỗ ngồi tương ứng, đóng cửa phòng học lại rời đi.
Đầu tiên Hứa Kỳ Sâm về nhà lấy điện thoại, sau đó gọi điện cho dì nhỏ, không ngờ dì nhỏ lại đã về từ bệnh viện rồi, cậu sốt ruột đứng chờ dưới tầng, mãi mới thấy dì nhỏ chậm chạp đi về.
“Có chuyện gì thế ạ?” Hứa Kỳ Sâm đỡ cánh tay cô.
Thư Oánh lắc đầu, “Chẳng có chuyện gì to tát cả, trưa nay tăng ca không có thời gian ăn cơm, vật vã mãi mới đến giờ tan tầm, ai ngờ dì chuẩn bị về nhà thì lại bị thằng đểu kia bám riết, cứ lôi lôi kéo kéo ngay giữa đường cái.”
“Không phải hai người chia tay rồi à?” Hứa Kỳ Sâm cau mày.
“Cưng không hiểu đâu, trong mắt mấy thằng trai đểu, hai chữ chia tay chẳng là cái gì hết.” Thư Oánh thở dài, “Lúc đó dì sắp hạ đường huyết, thằng kia thì khỏe, thẳng tay túm dì đi, cũng trùng hợp quá là thầy Trương của mấy đứa xuất hiện kéo thằng đểu đó ra, sau đó lái xe đưa dì đến bệnh viện.”
Giờ Hứa Kỳ Sâm mới hiểu, ra là Trương Chính Tâm cứu dì nhỏ.
“Sau này dì ra ngoài thì nhớ phải cẩn thận, hai ngày này cháu lén lút mang điện thoại đi, có chuyện gì thì dì gọi điện cho cháu.”
Thư Oánh nghe vậy thì rất vui, nhưng sắc mặt cô vẫn kém tệ, “Gọi cho cưng làm gì, hai chúng ta cùng ngã bệnh ngất xỉu giữa đường à, nhưng thật ra nếu ăn vạ thì kêu cưng đi cùng cũng được.”
Đã đến thế này rồi mà vẫn còn bụng dạ đùa giỡn.
“À phải rồi, dì nghe thầy Trương của mấy đứa nói ngày mai thi chia lớp à, dì thì trước này không quan tâm việc học tập của cưng lắm đâu, đây là chuyện riêng của cưng mà, tự mình cố gắng lên nhé.”
Hứa Kỳ Sâm đáp “Vâng”, rút chìa khóa ra mở cửa.
Chẳng biết tại sao mà cắm chìa khóa mãi không trúng, Thư Oánh không nhìn nổi nữa, tự mình đoạt lấy chìa khóa ra mở cửa.
Hứa Kỳ Sâm theo sau, sau một hồi lâu do dự, cậu mở miệng nói: “Dì nhỏ, dì nói xem cháu nên chọn tự nhiên hay xã hội?”
Thư Oánh đặt chìa khóa lên tủ ngoài huyền quan, khá là bất ngờ, “Dì nghĩ là cưng sẽ không hỏi dì về vấn đề này đâu.”
“Tại sao ạ?”
Cô đưa tay chỉ vào phòng Hứa Kỳ Sâm, bật cười, “Cưng nhìn phòng mình kìa, chỗ để sách còn rộng hơn cả chỗ ngủ nữa.
Cưng thích đọc sách như vậy, sao có thể học tự nhiên được.”
Hứa Kỳ Sâm không thể phản bác được lời của dì nhỏ, cô nói không sai chút nào, trước cả khi vào cấp ba, cậu cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình phải phiền muộn vì chuyện chia lớp.
Trong lòng cậu, hoặc có thể nói là trong lòng mọi người, cậu đã định trước sẽ học xã hội.
“Sao thế?” Trực giác của phụ nữ khiến Thư Oánh không kìm được mà bắt đầu quan sát những biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt Hứa Kỳ Sâm, “Không phải là thích cô bé nào định học tự nhiên nên trong lòng mới bắt đầu dao động đấy chứ?”
“Sao thế được…” Hứa Kỳ Sâm lắc đầu.
“Dì sẽ không can thiệp vào chuyện chia lớp của cưng.” Thư Oánh ngồi trên sô pha, “Từ lâu dì đã cảm thấy mấy chuyện chia lớp đó thực sự là một nét bút hỏng trong hệ thống giáo dục rồi, nhưng đành chịu thôi, không chia lớp thì áp lực của mấy đứa còn nặng nề hơn nữa.
Cưng chỉ cần tự hỏi bản thân thôi, rằng sau này muốn trở thành kiểu người như thế nào.”
“Suy nghĩ đến cưng của tương lai đi, để cậu ấy đưa ra quyết định giúp.”
Tương lai?
“Cháu biết rồi, dì nhỏ.”
Kì thi chia lớp như hai ngày đánh trận, kết thúc trong cảnh loạn lạc nhốn nháo.
Trương Chính Tâm phát tờ chia lớp tự nhiên – xã hội cho học sinh, bảo bọn họ tự về suy nghĩ trong hai ngày.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Hạ Tri Hứa vẫn giống như trước đây, gọi Hứa Kỳ Sâm đi về cùng.
Không biết tại sao, bầu không khí trên đường về nhà xấu hổ lạ, ai cũng muốn nói nhưng chẳng dám, mãi đến khi sắp phải chia tay rồi, Hứa Kỳ Sâm mới mở miệng khe khẽ chào tạm biệt, “Tớ về đây.”
“Ừm…” Hạ Tri Hứa cắn môi, “Từ từ, chờ chút đã.”
Thấy Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại, Hạ Tri Hứa hỏi, “Cậu… Cậu thấy tớ chọn vào lớp xã hội có được không?”
Nơi góc đường có một cột đèn đường, ánh đèn vàng ấm rọi xuống từ trên đỉnh đầu Hứa Kỳ Sâm, soi rõ sự hoang mang và khó hiểu trên gương mặt cậu.
“Sao cậu lại chọn lớp xã hội?”
Hạ Tri Hứa gãi tóc sau gáy mình, “Thì… muốn thử thách bản thân đó đó…”
Cái cớ đúng là quá sứt sẹo.
Hứa Kỳ Sâm không nhìn hắn, nhẹ nhàng mở miệng, “Thế cậu thấy tớ thì sao, tớ học lớp tự nhiên thì thế nào?”
Sắc mặt Hạ Tri Hứa bỗng thay đổi, hắn có vẻ căng thẳng, “Đương nhiên là không được rồi! Cậu thích văn đến thế cơ mà, lại còn có tài năng trên phương diện này nữa chứ, bây giờ người thích đọc sách như cậu không nhiều đâu, đương nhiên cậu phải chọn thứ mình thích rồi.”
Chọn thứ mình thích.
Thích cả hai cơ, làm sao bây giờ.
Hứa Kỳ Sâm cụp mắt, không kìm được tiếng cười bật ra, “Thế thì cậu cũng phải chọn tự nhiên.” Cậu nhìn vào mắt Hạ Tri Hứa, “Cậu cũng phải chọn thứ mà mình thực sự dốc lòng yêu thích.”
Hạ Tri Hứa kéo cong khóe môi, dường như một vấn đề nào đó chưa được giải quyết cuối cùng cũng rơi xuống trong lòng, hắn gật đầu, “…Được.”
“Ừm.” Hứa Kỳ Sâm cũng gật đầu, “Tớ đi đây.”
Hôm chia lớp là thứ tư, bầu không khí trong lớp rất buồn, nhất là mấy bạn nữ, lúc phải chia tay cứ lưu luyến mãi không thôi, hẹn ước đủ thứ.
Hạ Tri Hứa sợ cảm xúc của mình rõ ràng quá, vì vậy cố tình giữ vững nụ cười, “Tớ dọn sách giúp cậu, cậu nhiều sách thế này mà.”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Bình thường, mấy hôm trước tớ đã lần lượt dọn mấy quyển sách ngoại khóa về nhà rồi, mấy quyển sách này tớ đeo được mà.” Thấy những bạn học được chia đến lớp xã hội như mình cũng đã bắt đầu đi ra ngoài, bên ngoài cửa cũng có không ít bạn học mới đến lớp (13), Hứa Kỳ Sâm đeo cặp sách lên lưng, “Tớ đi đây.”
Hạ Tri Hứa gật đầu, hắn vẫn rất muốn đưa cậu lên tầng năm, nhưng cảm xúc này – đối với đám con trai – thật sự quá kỳ quặc, hắn sợ mình tỏ ra rõ ràng quá sẽ khiến người khác thấy phiền.
Đành phải nói một câu ngắn ngủi, “Ừm, cố lên.”
Hắn vốn định nói là, đến lớp mới chúng mình vẫn là bạn bè chứ, nhưng nói như vậy hắn cũng thấy kì quặc quá, nên thôi.
Nào ngờ đi được hai bước, Hứa Kỳ Sâm lại quay về.
“Sau khi tan tiết tự học buổi tối, tớ chờ cậu ở cầu thang tầng bốn.”
Đôi mắt Hạ Tri Hứa lập tức sáng lên.
Thế có nghĩa là cậu sẽ đợi hắn về nhà chung sao?
Đợi đến khi Hứa Kỳ Sâm ra khỏi lớp (13) rồi, Trần Phóng mới chạy tới bên cạnh Hạ Tri Hứa, “Tao nói này, sau này mày đi học diễn xuất luôn đi, mày phải thấy được cái biểu cảm khi nãy trên mặt mình, lúc cười lúc khóc, thật đấy.”
Hạ Tri Hứa vỗ tay Trần Phóng ra, hắn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng chẳng thể tự kiềm chế được.
“Này, từ hôm nay trở đi, bạn thân của mày chỉ còn lại một mình tao thôi.” Trần Phóng tỏ vẻ rất vui sướng khi đối phương gặp họa, lại nhìn các bạn học mới di chuyển vào trong lớp, cậu ta bỗng nghĩ tới điều gì, “À phải rồi, chiều nay lúc tới