“Cậu được vào đội tập huấn Olympic toán rồi à?” Đôi mắt Hứa Kỳ Sâm sáng ngời, “Giỏi quá đi, nghe bảo chỉ cần vào được là có thể được cử đi học ở đại học T rồi, hình như Tĩnh Kiệm chỉ có cậu với một em lớp mười vào thôi.”
Thấy cậu còn vui hơn cả mình, Hạ Tri Hứa cũng ấm lòng.
Hắn cúi người lấy một lon Coca từ trong máy bán nước tự động, thở dài, “Cử đi học thì không rõ lắm, nhưng phải đến Bắc Kinh tham gia tập huấn một tháng, nghĩ thôi cũng thấy phiền, nghe anh tớ bảo còn không được mang theo điện thoại cơ, hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài luôn đấy.”
Hứa Kỳ Sâm cười, “Không sao, một tháng qua nhanh ấy mà, nếu cậu được cử đi học thật thì cũng chẳng cần để ý đến bài tập một tháng này nữa.”
Hắn vốn dĩ không để ý bài tập về nhà.
Hạ Tri Hứa cụp mắt, “Sau khi tớ đi rồi, cậu phải ăn cơm ngoan, có chuyện gì thì nhờ Trần Phóng giúp, Hạ Tập Thanh cũng được nhưng mà nói chuyện ít thôi, đã lên lớp mười hai rồi, phải quan tâm đến sức khỏe…”
“Tớ biết mà.” Hứa Kỳ Sâm cười, “Sao cậu cứ như người cha già sắp phải đi xa nhà thế.”
Bất giác, hai người đã đi từ nhà ăn đến rừng hoa anh đào.
Lá cây lung lay trong gió như sắp rụng, đã qua mùa hoa từ lâu.
Hứa Kỳ Sâm bỗng nghĩ đến gì đó, “À phải rồi, người cậu thích đã biết chuyện cậu sắp đi tập huấn chưa?”
Hạ Tri Hứa sửng sốt, thì ra cậu còn nhớ rõ chuyện hắn được tỏ tình ở rừng hoa anh đào này.
Hắn nhìn Hứa Kỳ Sâm, Hứa Kỳ Sâm không đợi nghe đáp án, tự bật cười trước, “Tớ hơi lắm lời rồi.”
“Lên đại học cậu định theo ngành gì?” Hứa Kỳ Sâm thay đổi đề tài, “Toán à? Hay tài chính?”
Hạ Tri Hứa lắc đầu, “Không muốn cái nào cả, tớ muốn học máy tính.”
Hứa Kỳ Sâm có vẻ nghi hoặc, Hạ Tri Hứa cười nói, “Khoa học kĩ thuật đang là lực lượng sản xuất quan trọng nhất mà.” Hắn nhìn không trung, “Nói không chừng có rất nhiều chuyện hiện tại vẫn chưa làm được, nhưng sau này có thể thực hiện nhờ vào khoa học kĩ thuật ấy chứ.
Cậu thì sao?”
“Chắc là văn học.
Thầy Trương bảo dựa vào một số giải thưởng trước đây của tớ, đăng kí vào đại học W hoặc đại học F cũng không thành vấn đề.”
“Cậu không muốn lên Bắc Kinh học à?” Hạ Tri Hứa nhíu mày.
Hắn đã luôn nghĩ rằng hai người họ có thể cùng đi Bắc Kinh.
“Rất muốn.” Hứa Kỳ Sâm cười, “Nếu muốn xin vào trường tốt hơn thì phải tham gia tốt giải cúp tập trung toàn quốc lần này.
Nhưng thầy Trương bảo nếu chỉ muốn vào một trường đại học mang đậm bầu không khí nhân văn học thì không cần phải quá chấp nhất với một thành phố nào đó làm gì…”
Lúc nói câu này cậu hơi chột dạ, sợ Hạ Tri Hứa nhìn ra cậu rất muốn được học cùng một thành phố với hắn.
Hạ Tri Hứa lại hết sức phiền muộn, lúc nào cũng thầy Trương bảo thầy Trương bảo, chẳng lẽ lời thầy ấy là khuôn vàng thước ngọc à?
Hai người lên cầu thang, vừa đến tầng bốn đã gặp Trương Chính Tâm mới ra khỏi lớp, thấy hai người, thầy chào hỏi trước, “Hai em đúng là Tiêu không rời Mạnh.”
(*) Tiêu không rời Mạnh: Chỉ hai vị tướng dưới quyền Dương Diên Chiêu là Tiêu Tán và Mạnh Lương, hai người kết nghĩa huynh đệ, như hình với bóng.
Thường sử dụng để chỉ mối quan hệ thân thiết, khăng khít.
Hứa Kỳ Sâm hơi ngượng, “À, phải rồi, thầy Trương, em đã đặt danh sách đăng kí thi giải cúp tập trung trên bàn thầy rồi ạ.”
Thấy hai người bắt đầu nói vào chuyện nghiêm túc, Hạ Tri Hứa chào thầy rồi về lớp, dù gì trong lòng hắn vẫn còn hơi dỗi.
Vừa mới vào lớp đã bị mấy đứa bạn nhào tới, không biết mọi người nghe ở đâu ra chuyện hắn đi tập huấn Olympic toán, bu lại hỏi han, Hạ Tri Hứa ngồi về chỗ mình, ngó mắt ra bên ngoài, phát hiện Trương Chính Tâm và Hứa Kỳ Sâm vẫn đang đứng ở cầu thang ngoài cửa.
Không biết hai người đang nói chuyện gì, Hứa Kỳ Sâm nhìn Trương Chính Tâm, nghe rất nghiêm túc, dáng vẻ y hệt một học sinh ưu tú.
Trương Chính Tâm nói gì đó rồi đưa tay xoa đầu Hứa Kỳ Sâm, cười rất mực dịu dàng.
Hạ Tri Hứa cảm thấy chắc hẳn mình điên rồi, cảnh tượng ấy mà cũng thấy chói mắt.
Hắn là người chẳng có bất cứ tài cán gì với văn học, dù có làm gì cũng chẳng thể trở thành tri âm của cậu, cùng cậu bàn luận về những câu văn tuyệt diệu hay về cốt lõi nhân văn sâu sắc, ngay cả khi đọc tác phẩm đoạt giải của cậu, hắn cũng chỉ có thể bật ra một câu cảm thán cằn cỗi từ tận đáy lòng, “Viết hay ghê á.”
Thì ra khi thích một người đến cực điểm, tự tin đều sẽ hao mòn hết.
Ngày Hạ Tri Hứa xuất phát đi Bắc Kinh, trời đổ mưa rơi tí tách, cả bầu trời như sa sầm.
Hứa Kỳ Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần.
“Ái chà, cháu trai cục cưng đi Bắc Kinh rồi, thật là lưu luyến quá đi.” Hạ Tập Thanh dọn dẹp sách vở trên bàn, “Tối qua tôi gọi điện cho cậu ta lần nào cũng thấy đường dây bận, không biết là nói chuyện với ai mà tâm sự lâu thế.”
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu, im lặng rút một quyển sách từ trong ngăn bàn ra, ngó mắt sang Hạ Tập Thanh ngồi bên cạnh.
“Ngăn bàn của cậu thành tủ cất trữ sách ngoại khóa(*) rồi đấy.
Cũng may thầy Trương chiều cậu, phải người khác thì tịch thu hết rồi.”
(*) Sách ngoại khóa: Tất cả các loại sách ngoại trừ sách giáo khoa trên trường.
“Không phải cậu cũng thế à?” Hứa Kỳ Sâm nhìn thoáng qua bàn học của cậu ta, “Trong ngăn bàn của cậu toàn là sách tranh với truyện tranh, chúng ta cũng giống nhau thôi.”
“Còn lâu ấy, cậu ỷ mình là học sinh ngoan nên sẽ không bị phạt, còn tôi vốn dĩ không quan tâm, nếu thầy ấy tịch thu của tôi, ngày nào tôi cũng lên văn phòng ồn ào đến khi nào thấy ấy trả lại mới thôi.” Hạ Tập Thanh cười đeo cặp lên lưng, “Không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải đến phòng vẽ tranh để luyện đây, mấy tháng nữa thi nghệ thuật rồi, không thể lười biếng nữa.”
“Cố lên.” Hứa Kỳ Sâm khẽ cười nhìn theo Hạ Tập Thanh rời khỏi lớp học.
Cô bạn ngồi bàn trước xoay người xuống, “Hâm mộ mấy người đầu óc tốt như Hạ Tập Thanh ghê, bình thường chẳng thấy cậu ấy học bao giờ mà mấy môn văn hóa lúc nào cũng đứng vững top đầu.”
Hứa Kỳ Sâm cũng tán thành trong lòng, nhất là môn toán, lúc nào cũng đứng nhất lớp.
Có lẽ là do người họ Hạ có thiên phú trong lĩnh vực toán học.
Cậu đếm số quyển vở viết văn trên bàn, cuối cùng sau một buổi trưa đã thu được hết, vừa định đứng dậy mang đến văn phòng, bạn bàn trước bỗng cản cậu lại.
“Phải rồi Hứa Kỳ Sâm, cuốn tiểu thuyết lần trước cậu cho tớ mượn ấy, bạn của tớ cũng muốn đọc, cậu cho tớ mượn mấy ngày nữa được không?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Trong ngăn bàn ấy, cậu tự tìm đi, tớ đi nộp bài tập đây.”
“Cảm ơn nhé.”
Trên đường trở về từ tòa hành chính, Hứa Kỳ Sâm bỗng nghĩ đến gì đó.
Cậu còn đang để một quyển sách mới mua qua mạng hồi sáng nay lấy từ phòng văn thư của trường trong ngăn bàn, mới xé được phần đóng gói, không có chỗ để nên nhét trong ngăn bàn.
Ý thức được vấn đề này, bước chân cậu vô thức nhanh hơn hẳn.
Tâm trạng nôn nóng như có một đôi tay vô hình đang khai quật lên những món đồ mình đã chôn sâu trong tim không thể chạm đến ánh sáng, cậu bắt đầu tự trách mình bất cẩn, trách mình khi nãy lơ là qua quýt, cũng trách cái cầu thang này vì sao lại dài đến vậy.
Cuối cùng cũng chạy đến phòng học khi áo quần đã xộc xệch, Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn các bạn học trong lớp vẫn y như khi mình ra ngoài, ngủ thì vẫn ngủ, đọc sách thì vẫn đọc sách, cũng chẳng xảy ra thay đổi gì lớn lao.
Trái tim cậu hơi chùng xuống.
Bạn nữ ngồi trước nhìn cậu, “Cậu về rồi à.” Cô quơ quyển sách trong tay, “Tớ tìm rõ lâu, trong ngăn bàn cậu nhiều sách thật đấy.”
Sau lưng Hứa Kỳ Sâm chảy một tầng mồ hôi cực kì nhớp nháp, khiến cho da dẻ cậu chẳng thể nào hô hấp.
“Đúng vậy… Cũng nên dọn dẹp lại chút.”
Cậu cũng khá may mắn, hình như chưa bị phát hiện ra.
Cô bạn kia quay đầu lại, cười nói, “Không ngờ cậu còn đọc được sách gốc tiếng Anh.”
Lưng sau cứng đờ, cậu há miệng thở dồn, không nói nên lời.
“Vừa nãy lúc lấy cái này tớ thấy cậu nhét mấy quyển sách gốc tiếng Anh ở phía trong cùng ngăn bàn, giỏi thật, đến giờ tớ xem sách gốc thôi cũng còn vật vã hết sức kìa.”
Có vẻ như cô cũng không phát hiện ra điều gì, vẻ mặt cực kì trong sáng.
Bạn cùng bàn của bạn ngồi đằng trước đang vùi đầu chép bài ghi tiếng Anh nãy giờ bỗng quay lại, đẩy kính trên sống mũi, “Cậu có sách gốc tiếng Anh á? Sách gì thế, cho tớ mượn xem được không?”
Hứa Kỳ Sâm đặt tay trong ngăn kéo, nhìn cậu nam sinh này, “À…”
Cái gọi là sách gốc tiếng Anh, thực ra chính là Căn phòng của Giovanni và Chuyện tình núi Brokeback(*), đều là văn học đồng tính.
(*) Căn phòng của Giovanni: Cuốn tiểu thuyết năm 1956 của James Baldwin.
Chuyện tình núi Brokeback: Truyện ngắn của tác giả người Mỹ Annie Proulx.
Ánh mắt của cậu nam sinh kia có phần nghi hoặc như đang chất vấn vì sao Hứa Kỳ Sâm lại do dự như vậy, rõ ràng bạn cùng bàn vừa mới bảo quyển sách nằm ngay trong ngăn bàn cậu.
Cậu nuốt nước bọt, thấy lưng như bị kim châm.
Cũng không biết có phải vừa khéo không, chuông tan học bỗng reo vang, Hứa Kỳ Sâm khe khẽ mở miệng, “Tiết tự học buổi tối mà lấy ra nhỡ giáo viên nhìn thấy sợ sẽ bị tịch thu mất, mai tớ cho cậu mấy quyển đem về mà đọc.”
“Ừ…” Vẻ nghi ngờ trên mặt cậu nam sinh kia không vơi mất, nhưng cậu ta vẫn quay người lên.
Nhân lúc mọi người không chú ý, cậu nhét lung tung sách mới trong ngăn bàn vào cặp mình như chạy nạn, kéo khóa thật chặt, chắn đằng sau lưng, vừa hết tiết tự học buổi tối đã đeo cặp sách rời khỏi lớp.
Cơn mưa tí tách rả rích cả ngày trời chưa dứt, Hứa Kỳ Sâm ôm cặp sách dầm mưa, thả bước đến trạm xe bus.
Trước đây luôn về cùng Hạ Tri Hứa, bỗng nhiên chỉ còn lại một mình, cậu thấy không quen chút nào.
Từ sau vụ tai nạn xe cộ, Hứa Kỳ Sâm đã trở thành một người theo chủ nghĩa bi quan rõ ràng, bất kể là chuyện gì, cậu cũng sẽ luôn phán đoán theo tình huống xấu nhất.
Gió thu se lạnh thổi qua cơ thể đã ướt nửa người vì xối mưa của cậu, lưng cũng run lên nhè nhẹ.
Cậu có cảm tưởng như thứ mình đang ôm trong lòng không phải là sách, mà là một quả bom hẹn giờ.
Khi người khác bất cẩn giẫm lên cái đuôi cậu đã giấu đi thật kín kẽ, cậu mới phát hiện thì ra mình đang sợ hãi.
“Sao lại ngồi một mình ở đây thế này?”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu lên, thấy một chiếc xe dừng lại ngay trước mặt.
Cửa sổ xe hạ xuống, là Trương Chính Tâm.
“Thầy ạ…” Hứa Kỳ Sâm ho hai tiếng, “Em đang đợi xe.”
“Lên đây đi, thầy đưa em về.
Trời còn mưa nữa, em mà ốm bệnh chắc dì nhỏ của em chết mất.” Thấy cậu không nhúc nhích, Trương Chính Tâm đích thân xuống mở cửa xe cho cậu, “Nhanh lên, nghe lời.”
Hứa Kỳ Sâm ôm cặp sách do dự vào trong xe, Trương Chính Tâm xoay vô lăng, “Hạ Tri Hứa đi tập huấn rồi, ngày nào em cũng chỉ có thể về nhà một mình thôi à?”
“Cũng không phải…” Hứa Kỳ Sâm muốn giải thích, “Một người cũng chẳng sao, tại vì tiện đường nên bình thường mới về chung thôi ạ.”
“Tốt đấy chứ, cấp ba là khoảng thời gian kết bạn thuần khiết nhất.
Giờ thầy còn giữ liên lạc với mấy người bạn hồi cấp ba, rảnh rỗi thì rủ nhau ra ngoài uống rượu.”
Vậy sao? Tay Hứa Kỳ Sâm siết chặt chiếc cặp sách ướt đẫm.
Đối với cậu, hai từ “thuần khiết” ấy quá đỗi mỉa mai.
Trương Chính Tâm lái xe đưa cậu đến dưới tầng chung cư, Hứa Kỳ Sâm xuống xe, hỏi, “Thầy ơi, thầy không lên ạ?”
Trương Chính Tâm lắc đầu cười nói, “Ảnh hưởng không tốt.”
Hứa Kỳ Sâm “Dạ” một tiếng, vừa định xoay người lên tầng thì lại nghe Trương Chính Tâm đằng sau lên tiếng, “Hay là em lên rồi hỏi dì nhỏ của em thử xem giờ cô ấy có thời gian không, có bằng lòng xuống dưới này một chuyến không đi.”
Giọng thầy rất dịu dàng, Hứa Kỳ Sâm cười: “Vâng ạ.”
Trong khoảng thời gian Hạ Tri Hứa rời đi, mỗi ngày của Hứa Kỳ Sâm vẫn trôi đi như trước, yên lặng trốn trong không gian nho nhỏ một mình, lẳng lặng đọc sách và học tập, rảnh thì tâm sự với Hạ Tập Thanh cũng đang rảnh rỗi cùng hoặc ngồi một mình viết lách chút ít gì đó.
Cậu vẫn không tham gia vào vòng xã giao của bất cứ ai hay tập thể nào, cũng sẽ cố gắng tránh quan tâm đến những chủ đề nóng trong miệng mọi người hết mức có thể, giữ vững dáng vẻ vô hình của mình.
Cho đến một ngày nọ, có một nữ sinh lớp khác gọi cậu ra ngoài cửa lớp để trao thư tình.
“Tớ thích cậu lâu lắm rồi… Cậu làm ơn nhất định phải đọc lá thư này nhé.” Nói xong, cô xoay người rời đi.
Hứa Kỳ Sâm thật sự rất hâm mộ dũng khí của bọn họ, đó là những thứ cậu chẳng thể có được.
Hứa Kỳ Sâm cầm phong thư màu hồng nhạt ấy về lớp, vừa đi chưa được hai bước, cậu đã bị Tiếu Duyệt, một cô bạn trước nay rất hay hóng chuyện, rút mất lá thư, thở dài cái kiểu rất kỳ quặc, “Ôi chao, lại thêm một cô bạn nhỏ đáng thương nữa một lòng một dạ đâm đầu vào Hứa đại tài tử của chúng ta rồi.”
Những lời này khiến Hứa Kỳ Sâm không được thoải mái cho lắm, cậu vươn tay ra, nhẹ nhàng mở miệng, “Cậu đưa thư cho tớ trước đi.”
“Đọc tí thôi mà, dù gì cuối cùng thể nào cậu chẳng từ chối cậu ta.”
Hứa Kỳ Sâm nhíu mày, Tiếu Duyệt đứng trước mặt đây từng tỏ tình với cậu qua tin nhắn trong ngày lễ Tình Nhân hồi năm lớp mười một nhưng bị từ chối, vì chú ý đến sự riêng tư của cô, cậu chưa từng nhắc đến chuyện này với bất kì ai khác.
Thấy Hứa Kỳ Sâm không nói gì, Tiếu Duyệt mở phong thư ra, “Chậc chậc, hai tờ giấy cơ à, cũng biết viết ghê đấy.”
Một nữ sinh bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào theo, “Không có tài cán gì thì làm sao dám mặt dày viết thư cho Hứa đại tài tử được.”
“Cậu đưa tôi, đừng đọc.” Giọng Hứa Kỳ Sâm nặng nề hơn rất nhiều, trên mặt cũng lộ ra sự không vui rõ ràng.
Thấy cậu như vậy, Tiếu Duyệt đâm hoảng, giọng nói trở nên sắc bén hơn, “Không phải chỉ là một bức thư tình thôi à, làm sao mà cậu phải bảo vệ, chẳng lẽ cậu đổi tính rồi chắc? Lại quay sang thích con gái sao?”
Trong cơn tức giận, lời nói của cô như con dao khoét mổ một vết thương thật rộng trong ngực Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm không phát hiện ra môi mình đã bắt đầu run rẩy, “Cậu đừng nói linh tinh…”
“Tôi nói linh tinh? Cậu tưởng mọi người đều là đứa ngốc à, có ai mà chưa từng ngấm ngầm bàn tán, không thích con gái thì không cần phải giả vờ như mình là sứ giả hộ hoa(*) đâu, tởm lắm.”
(*) Chỉ người biết cách bảo vệ người phụ nữ của mình.
Lá thư màu hồng nhạt kia bị Tiếu Duyệt ném vào mặt Hứa Kỳ Sâm rồi rơi xuống sàn.
Hứa Kỳ Sâm chôn chân ở lối đi nhỏ một lúc rồi mới khom lưng nhặt lá thư kia lên.
Thì ra sự việc khi trước vốn dĩ chưa hề qua đi.
Nó trở thành một hạt giống được tưới bằng những lời đồn đãi trong góc tối âm u, trong khoảng thời gian mắt cậu bị che mờ bởi may mắn, nó mặc sức điên cuồng sinh trưởng, lớn lên thành một gốc thực vật xảo quyệt chỉ có mình cậu không nhìn thấy.
Ban đầu những người biết nội tình và những người đặt hiềm nghi lén lút trao đổi tình báo trong âm thầm, cẩn thận né tránh đương sự là cậu đây.
Nhưng sau khi phát sinh tranh cãi với Tiếu Duyệt, dường như bọn họ đã tìm ra được một loại giấy thông hành có thể thảo luận về vấn đề này một cách công khai và đàng hoàng, không còn ai quan tâm đến suy nghĩ của cậu nữa.
Cuối cùng, lời đồn đoán biến thành một cách thức truyền nhiễm virus, lây lan khắp chốn chẳng chút dè chừng.
“Này, nghe nói gì chưa? Hứa Kỳ Sâm lớp (4) là đồng tính luyến ái đấy, thích con trai.”
“Thật hay đùa vậy, hồi xưa tôi học cùng lớp với cậu ta đấy.”
“Mặc dù tôi cũng không kỳ thị lắm… Ừm… Nhưng mà xuất hiện ngay bên cạnh mình thì vẫn cứ thấy kỳ quặc sao sao.”
“Đệt, cái cậu lớp (4) đó thích con trai thật à, sợ vãi.”
“Cậu sợ cái gì, có khi chỉ cần là con trai thôi người ta đã thích rồi đấy.”
“Nói cũng đúng ha ha ha.”
Mọi người cảm thấy bản thân cũng chỉ đang bàn luận một cách có thiện ý mà thôi, nhưng mọi người thường bỏ qua một điều, dao mềm cũng là dao, đâm vào vẫn sẽ đau.
Ngay cả lúc thu bài tập, Hứa Kỳ Sâm cũng không thể tránh khỏi những lời trêu chọc ngấm ngầm.
“Chỉ còn mỗi mình cậu chưa nộp bài tập đọc thôi, mau đưa cho tớ đi, tớ sắp lên văn phòng rồi.”
Người bị giục nộp bài tập là một nam sinh đi cửa sau, vào lớp chọn nhờ quan hệ.
Đang chơi game, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Hứa Kỳ Sâm, cợt nhả nói, “Cán bộ môn, tôi thương lượng chuyện này với cậu nhé, cậu thấy đấy, trước nay tôi chưa chê cười sau lưng cậu bao giờ, tôi không giống bọn họ đâu, cậu thấy tôi biết giác ngộ như vậy thì châm chước cho tí được không?”
Đám con trai xung quanh cười ầm lên, đứa này cười lố hơn đứa kia.
Sắc mặt Hứa Kỳ Sâm tái nhợt, cậu cắn chặt răng hàm sau, đứng bên cạnh chỗ ngồi của cậu ta một lúc rồi mới mở miệng nói bằng giọng khàn khàn, “Tùy cậu, đến lúc đấy cậu tự đi nộp cho thầy Trương.”
Cậu không có dũng khí đi tìm cô bạn lần trước mượn sách để chất vấn xem có phải đã làm lộ chuyện riêng tư của mình ra không, cũng không có dũng khí và sức lực để đi điều tra ngọn nguồn lời đồn đãi.
Lỗ tai cậu bắt đầu nằm ngoài tầm kiểm soát, nghe thấy có người bình luận về sách cậu từng đọc, có người bàn tán về những bộ phim đồng tính cậu đã xem, thậm chí còn tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào có thể chứng thực được phỏng đoán của bọn họ để lại trong những áng văn đã từng nhận không biết bao lời ngợi khen cậu chấp bút.
Chẳng một ai có ác ý cả, bọn họ chỉ đang chia sẻ bí mật.
Hứa Kỳ Sâm rất tuyệt vọng, nếu cậu bị ảnh hưởng bởi những lời vu vơ không có căn cứ kia, cậu sẽ có thể thản nhiên bắt từng kẻ đang ẩn nấp trong góc tối kia để chế giễu mình ra đối chất, bóc trần lời “bôi nhọ” của họ.
Nhưng cậu không thể.
Giống như trận tuyết lớn đã từng khiến cậu áy náy suốt nhiều năm, cậu không thể phủ nhận rằng trước đó, bản thân mình đã thực sự cảm thấy phấn khởi và vui sướng từ tận đáy lòng vì thảm họa tuyết từng mai táng rất nhiều sinh mệnh kia.
Cậu cũng không thể phủ nhận được rằng, bản thân mình thực sự thích một người con trai.
Tiết thể dục, Hứa Kỳ Sâm im lặng đứng trong hàng ngũ của lớp, mọi người đều đứng sát rạt nhau, khoảng cách quá gần khiến cậu sinh ra ảo giác như thể ánh mắt của tất cả mọi người đều đang róc xương lóc thịt mình, hoặc là sự khinh thường trắng trợn, hoặc là những thiện ý tốt mã dẻ cùi.
“Hôm nay có một bài thi thể chất, các em chia ra hai bên nam nữ đi, nam tập chống đẩy trước, một nhóm hai người đếm cho nhau, các bạn nữ cũng thế, tập gập bụng, thầy đến phòng thiết bị trước đã nhé.”
Sau khi thầy thể dục cho giải tán, mọi người vẫn chưa tản ra hết, cậu nam sinh từ chối nộp bài khi nãy nói đầy trêu cợt, “Làm ơn đừng chia tao tập với Hứa Kỳ Sâm nhé.”
Mấy đứa con trai hàng sau bật cười.
Hứa Kỳ Sâm vẫn không nói gì, trên mặt cậu vẫn không để lộ bất kỳ biểu cảm gì hết.
Hạ Tập Thanh dạo gần đây không đi học hôm nay tự nhiên bất thường đến học thể dục, nghe thấy cậu nam sinh đằng sau nói vậy, cậu ta cau mày nói: “Mẹ mày không dạy mày nói tiếng người như thế nào bao giờ à? Hay là để tao dành chút công sức dạy mày làm người như thế nào nhé?”
Hứa Kỳ Sâm túm lấy cánh tay Hạ Tập Thanh, cậu vừa chực mở miệng, nam sinh kia đã chửi ngược lại, “Ông đây nói chuyện liên quan đéo gì đến mày.
Mày giúp đỡ nó như thế không sợ nó lấy thân báo đáp à?”
Mọi người lại cười ầm, Hạ Tập Thanh hất tay Hứa Kỳ Sâm ra, nhào lên xách cổ áo người nọ, âm giọng trầm thấp, “Người ta thích ai liên quan đéo gì đến mày? Mày vội vàng giãy đành đạch lên như thế làm gì?”
“Bởi vì ông đây không quen nhìn đồng tính luyến ái!”
“Thì đứa đéo nào bắt mày nhìn!” Hạ Tập Thanh tát thẳng vào má trái người kia rồi bồi thêm một cú đạp nữa, “Mày nghĩ mày là ai hả!”
Mấy bạn học khác chạy lên kéo hai người ra, sau khi bị đánh, cậu nam sinh càng không biết nghe lời mà từ bỏ, vẫn còn tiếp tục chửi ầm, “Mày nổi điên lên làm đéo gì, không phải mày cũng là đồng tính luyến ái đấy chứ hả?” Nhổ toẹt một ngụm nước bọt lẫn máu, “Tởm vcđ.”
“Tao không hiểu đấy, thích ai thì liên quan gì đến bọn mày, cả đám bọn mày đứng đó bàn tán cái gì!” Cánh tay Hạ Tập Thanh không thể động đậy vì bị hai người giữ chặt lại, “Dù ông đây có thích một con chó thì đấy cũng là chuyện của tao với con chó kia!”
Sự chú ý của mọi người đều bị hai người họ hút đi, Hứa Kỳ Sâm – trung tâm của đề tài, đứng bên cạnh, không thể làm bất cứ điều gì.
Cuối cùng, sự tình trở thành vấn đề gây chuyện đánh nhau lên thẳng đến phòng giáo vụ.
Ba đương sự đều đến văn phòng, ban đầu Hạ Tập Thanh định gánh hết tội hết sức có thể, nhưng Hứa Kỳ Sâm lại khăng khẳng tất cả là tại mình.
Ban đầu vốn là phải bị phạt quản chế tại trường, nhưng Trương Chính Tâm không đành lòng thấy Hứa Kỳ Sâm như vậy, bèn lấy danh nghĩa thi viết văn để thảo luận với chủ nhiệm Uông xin giảm nhẹ chuyện xử phạt, cuối cùng đành để đó bỏ ngỏ.
Nhưng không thể ngờ được rằng, trong mắt đám học sinh, việc một chuyện lớn như thế lại biến thành chuyện nhỏ, từ chuyện nhỏ thành như không có gì lại là hành vi bao che giữa giáo viên và học trò cưng.
Như một làn sóng nhiễu virus, lại bị gán thêm một tội danh hoàn toàn mới.
Trên đường ngồi xe bus tập huấn về Tĩnh Kiệm, Hạ Tri Hứa ngập tràn sự mong