Hạ Tri Hứa nhìn cậu, đôi mắt đong đầy ánh sáng ấm áp khiến người ta chuếnh choáng si mê hơn cả bầu trời sao.
Hứa Kỳ Sâm thong thả chớp mắt, ánh mắt vốn đang đối diện với hắn dần dời xuống, từ chóp mũi xuống đỉnh môi.
Cậu nhẹ nhàng hỏi: “Bạn muốn được khen thưởng thế nào?”
Hạ Tri Hứa không thể tưởng tượng nổi, chỉ trải qua mấy cuộc đời trong những thế giới giả tưởng kia thôi, ấy vậy mà cái người trước đây đến cả lời nói cũng chẳng muốn thừa thãi giờ phút này lại biết câu dẫn người khác đến vậy.
“Bạn đừng có gạ anh.” Hạ Tri Hứa buông tay cậu ra, ngón trỏ gõ nhẹ lên mũi cậu.
Hứa Kỳ Sâm theo đà đó ôm choàng qua cổ hắn bằng hai tay, nhướng mày như bất mãn, “Rốt cuộc là ai gạ ai?”
Không đợi Hạ Tri Hứa kịp làm gì, Hứa Kỳ Sâm đã xoay người đè lên người hắn, ghé đến bên tai, “Sau khi về từ hệ thống, bạn chưa hôn em lần nào.” Nói xong, cậu cọ nhẹ môi lên vành tai Hạ Tri Hứa, thanh âm nhẹ tênh như một tấm vải mỏng, “Sao vậy?”
Mặc dù sắc mặt Hạ Tri Hứa không thay đổi, nhưng tay hắn không ngừng xoa gáy Hứa Kỳ Sâm, lực tay càng lúc càng mạnh, “Không phải bọn mình vừa mới ở bên nhau à?”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu, bắt chước giọng hắn hỏi vặc lại, “Không phải chuyện gì bọn mình cũng làm rồi à?”
Bàn tay vốn đang vuốt ve sau gáy dịch ra trước véo mặt Hứa Kỳ Sâm, Hạ Tri Hứa bật cười, cố ý giở trò xấu, “Đâu có, anh còn là trai tơ mà.”
“À…” Hứa Kỳ Sâm gật đầu đầy sâu xa, theo đà đói nghiêng mặt, đôi môi mềm mại hôn lên tay Hạ Tri Hứa.
Cậu rướn đầu lưỡi, liếm lòng bàn tay hắn.
Như một con mèo khát nước.
Hạ Tri Hứa bịt miệng cậu, tay còn lại ôm eo, hơi thở nặng nề hơn rõ ràng nhưng vẫn không chịu cho cậu toại nguyện, còn trêu chọc: “Bạn học Hứa Kỳ Sâm, năm mười lăm tuổi bạn có ngờ được rằng năm hai mươi lăm tuổi bản thân sẽ trở thành thế này không?”
Người bị trêu hung dữ cắn bàn tay đang chắn môi mình, “Thế nào?”
Hạ Tri Hứa im lặng nói bằng khẩu hình miệng, “Vã.”
Hứa Kỳ Sâm bị chọc thủng ý muốn dang hai chân ra ngồi lên người Hạ Tri Hứa, còn cố ý nhíu mày, khe khẽ nói, “Này, không phải tính cách ngoài đời thực của bạn là lạnh lùng đấy chứ?” Nói xong, bản thân cậu không nhịn được cười, chống hai tay ra sau cười ngửa cả cổ.
Đường cong khi cậu ngửa cổ ra sau đẹp vô cùng.
Bỗng nghe tiếng bộp, Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu, thấy Hạ Tri Hứa đặt bàn tay cạnh mép tủ đầu giường, khung ảnh đang dựng thẳng đứng bị hắn đẩy ngã ra mặt bàn.
“Bạn làm cái gì đấy?”
Hạ Tri Hứa bóp chặt eo cậu, kéo cậu lên người mình, ngực và ngực va chạm vào nhau mãnh liệt.
Hứa Kỳ Sâm không kịp phòng bị, cả người ngã vào trong lồng ngực hắn, bốn mắt nhìn nhau.
“Vốn dĩ anh thấy rằng mối tình đầu nên thuần khiết một chút, hai người từng bước tạo một mối quan hệ lành mạnh.” Hạ Tri Hứa nhẹ nhàng kéo mũ len trên đầu Hứa Kỳ Sâm xuống, ngón tay luồn vào trong sợi tóc mềm mại của cậu, “Nhưng mà vì bạn học Tiểu Hứa chứng minh anh không phải kiểu tính cách lạnh lùng, nên bây giờ đành phải làm một số chuyện không phù hợp với trẻ em thôi.”
Dứt lời, Hạ Tri Hứa hơi nghển cổ lên, hôn vị khách trọ đã dừng chân trong lòng mình suốt mười năm qua dưới bầu trời đầy sao.
Khoảnh khắc môi chạm môi, dòng điện xông xáo len lỏi vào từng tế bào khắp nơi trên cơ thể, đến cả trái tim cũng bắt đầu tê dại.
Thì ra đây mới là cảm giác thực sự đạt được nguyện ước.
Rõ ràng chỉ là cọ xát ở mức hời hợt nhất, ấy vậy mà Hứa Kỳ Sâm đã bắt đầu không kiểm soát nổi hơi thở của mình.
Khi nãy cậu nói rất tự tin, nhưng bây giờ mới hiểu được rằng, dù trong thế giới ảo có ôm nhau, hôn môi hơn trăm lần đi nữa cũng chẳng thể nào thắng nổi những tiếp xúc chân thực này dẫu chỉ một lần.
Hơi thở ấm áp phiêu đãng giữa hai người, dệt ra một bầu không khí đầy ám muội.
Hạ Tri Hứa nhẹ nhàng cắn môi dưới căng đầy của Hứa Kỳ Sâm, cẩn trọng và tỉ mỉ, dần dần dồn lực cho đến khi Hứa Kỳ Sâm rên lên thành tiếng, đầu lưỡi hắn mới tranh thủ thời cơ lách vào bên trong, tìm được phần đỉnh mềm mại giấu bên trong.
Hai người không vội dây dưa quấy nhiễu, chỉ dịu dàng liếm đầu lưỡi đối phương.
Hạ Tri Hứa dịu dàng ôm mặt Hứa Kỳ Sâm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu như đang đối xử với một món đồ sứ rất đỗi trân trọng.
Ngón cái dần dời xuống gần khuôn miệng hơi hé vì hôn của cậu, song không luồn vào trong mà chỉ ấn nhẹ lên khóe miệng, để chất lỏng óng ánh tích góp bên trong chảy ra.
Khi Hứa Kỳ Sâm đã hoàn toàn chìm đắm trong loại thôi miên dịu dàng đến cùng cực ấy, Hạ Tri Hứa bỗng đè gáy cậu, đầu lưỡi vốn đang ngoan ngoãn dịu dàng bất chợt xâm nhập vào bên trong, dị vật luồn thẳng tới cổ họng, Hứa Kỳ Sâm không kìm được tiếng “Ưm…” như một con mèo đáng thương, cả người cậu mềm nhũn, gục hẳn trong lồng ngực Hạ Tri Hứa.
Dường như người làm trò xấu còn muốn an ủi cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng ngoắc lên hàm trên mềm mại của Hứa Kỳ Sâm, sau đó quấn rịt lấy đầu lưỡi cậu, vừa ấm vừa mềm.
Cuối cùng hắn cũng lùi ra – dù còn chưa đã thèm, nhìn Hứa Kỳ Sâm ghé vào trong ngực mình đã chẳng còn chút sức nào, đôi môi ướt sũng khẽ hé mở, hai mắt giăng đầy hơi nước.
Làm như vậy trông cậu không được thuận lắm, Hạ Tri Hứa nâng eo cậu lên, hai người đổi hướng.
Hạ Tri Hứa chống đầu bằng một tay nằm nghiêng người bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, “Bạn học Tiểu Hứa, tật xấu vừa hôn đã nhũn người của bạn đúng là không chữa hết nổi.”
Lúc này Hứa Kỳ Sâm mới thấy ngượng, cậu cũng không biết rốt cuộc mình làm sao.
Từ khi quay về từ hệ thống, đã rất nhiều lần cậu tưởng Hạ Tri Hứa định hôn mình mà lần nào cũng là hiểu lầm, đến bây giờ đã được thỏa mãn rồi, cảm giác thẹn thùng đánh mất khi trước cuối cùng cũng quay về não bộ.
“Ồ, mặt bạn đỏ quá, không phải là thiếu oxy chứ?” Hạ Tri Hứa chạm lên cổ cậu, “Bắt đầu đỏ từ đây này.”
Hứa Kỳ Sâm không nhìn nổi bây giờ mình trông như thế nào, nhưng cậu có thể cảm nhận được rằng mặt mình đang nóng hầm hập.
“Thì ra thể chất bạn dễ đỏ mặt.” Hạ Tri Hứa như vừa phát hiện ra một lục địa mới, “Da bạn trắng như thế này, lúc đỏ mặt nhìn y như một quả đào mật chín mọng.” Hắn cắn lên mặt Hứa Kỳ Sâm, “Anh thích ăn đào nhất đấy.”
“Lưu manh.” Cảm giác thẹn thùng dần lan rộng khiến Hứa Kỳ Sâm không dám đối mặt với hắn, đành cầm lấy chiếc mũ len vừa cởi ra khi nãy che hai mắt đi.
Thất bại là ở chỗ chỉ che khuất được mỗi đôi mắt.
Như để trừng phạt, Hạ Tri Hứa hôn chụt nhiều cái rải rác lên môi cậu, “Rõ ràng là bạn câu dẫn anh trước, giờ lại mắng anh lưu manh.
Bạn có tin anh lưu manh thật cho xem không?”
Hứa Kỳ Sâm bị mũ len che mắt vội vàng lắc đầu, “Đừng, bố mẹ bạn còn ở đây mà…”
“Bạn còn biết thế cơ à.” Hạ Tri Hứa túm cái mũ ra, để lộ đôi mắt ướt sũng, hắn cúi đầu hôn mí mắt mỏng của Hứa Kỳ Sâm, “Không có can đảm háo sắc mà dám nổi lòng háo sắc, thỏ đế.”
Hứa Kỳ Sâm lập tức bịt miệng hắn lại, ý là không cho nói.
Hạ Tri Hứa gật đầu với cậu hết sức ngoan ngoãn, nằm xuống song song cậu cùng ngắm sao.
“Đẹp thật đấy.” Hứa Kỳ Sâm mãn nguyện gối đầu lên Hạ Tri Hứa, đắm chìm trong dải ngân hà trên trần nhà.
“Ừm, đây là căn cứ bí mật của anh đấy.” Hạ Tri Hứa đắp chăn cho cậu, “Bạn là người duy nhất được vào trong.”
Hứa Kỳ Sâm cười nhích lại gần vai hắn, “Vinh hạnh được đến.”
“Trước đây lúc nào mất ngủ, anh sẽ tự bật cho mình xem, một lần xem là tâm trạng có thể bình tĩnh trở lại.
Khoảnh khắc vệ tinh kia tan vỡ quá đẹp, dù cuối cùng nó không thể tồn tại bằng dáng hình tinh cầu nữa thì giờ phút ấy cũng đã đáng giá vô cùng.”
Hứa Kỳ Sâm thò tay qua bóp cằm Hạ Tri Hứa, “Em thực sự nghi ngờ bạn có khuynh hướng tự ngược đấy.”
Hạ Tri Hứa vỗ vào tay cậu, “Tại ai?”
“Không biết, không rõ nữa, nói chung không phải tại em.” Hứa Kỳ Sâm giả ngơ thu tay về, ôm lấy eo Hạ Tri Hứa, an lòng hít lấy hơi thở trên người hắn, “Hạ Tri Hứa mười lăm tuổi không lừa em, đúng là mặt trời vừa chạm vào đã vỡ tan.”
Hạ Tri Hứa không ngờ cậu sẽ nhắc đến chuyện này, hắn cười nhìn cậu, “Ồ, còn nhớ cơ à.”
“Đừng có coi thường trí nhớ của học sinh xã hội.”
“Bạn thì giỏi rồi.” Hạ Tri Hứa nắm tay cậu, véo nhẹ, “Anh đúng là quá thảm thương, tịch thu một công cụ phạm tội mà phải đến mười năm, giờ mới đến tay.”
Hứa Kỳ Sâm hắng giọng, nghiêm trang giả theo giọng điệu của anh trai Hạ Tri Hứa, “Thích một công cụ phạm tội thì đã phải nhận thức được rõ ràng rằng sẽ bị đâm ứa máu.” Hạ Tri Hứa chọc trán cậu, “Xem bạn ghê chưa này.”
“Bạn nói xem…” Hạ Tri Hứa nằm trên giường ngơ ngác ngắm sao trời, “Nếu trước đây bọn mình không bỏ lỡ thì bây giờ sẽ như thế nào?”
Hứa Kỳ Sâm nhìn vũ trụ nhỏ, trầm mặc một hồi mới điềm nhiên mở miệng, “Câu giả thiết là loại câu mà em không thích nhất.
Thành phần đằng sau chữ “nếu” sẽ luôn là giả, dù kết quả có là gì thì thảo luận cũng chẳng có ý nghĩa.”
Cũng nghiêm túc thật.
Hạ Tri Hứa cũng ôm cậu, chạm lưng cậu, cười nói, “Bạn nhỏ Tiểu Hứa nhất định là bạn nhỏ ngầu nhất trong nhà trẻ đấy.”
Hứa Kỳ Sâm bóp cánh tay hắn, lại rủ rỉ nói, “Em thấy kết quả hiện tại đã là hoàn hảo nhất rồi.
Chúng ta gặp nhau vào khoảng thời gian chưa đủ trưởng thành, nhưng bên nhau ở ngưỡng tuổi phù hợp nhất, thời cơ vừa đẹp.”
“Ừm, vừa đẹp.”
Tầm mắt Hứa Kỳ Sâm bỗng dán chặt vào chiếc nhẫn trên tay mình, lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng, cậu giơ tay ra trước mặt người kia, “Này, bạn đeo vào cho em từ bao giờ thế?’
“Lúc bạn ngủ trên xe.”
“Bạn làm thế này thì qua loa quá đi.”
“Anh đã mua từ lâu lắm rồi.” Hạ Tri Hứa nắm lấy ngón áp út của cậu, “Đợi lâu như thế, chỉ muốn đeo lên tay bạn càng sớm càng tốt.”
Mua từ lâu lắm?
“Từ khi nào?”
Hạ Tri Hứa nhéo lòng ngón tay áp út của cậu, “Năm hai đại học, lúc kiếm được khoản tiền đầu tiên sau khi lập nghiệp.
Hồi đó anh đặt làm chiếc nhẫn này, tiêu cạn số tiền mình có.” Hắn cười, “Ngốc nhỉ, rõ ràng còn không biết có thể ở bên nhau hay không.”
Hứa Kỳ Sâm chăm chú nhìn tay mình, thiết kế của chiếc nhẫn rất đơn giản, tản ra ánh sáng bạch kim tuyệt đẹp, chính giữa nạm một viên sapphire nhỏ như mảnh vệ tinh vỡ kia.
Cậu cong cong tay lên trên, rồi xán tới trước mặt Hạ Tri Hứa, hôn lên sườn mặt hắn, “Bạn chưa làm cho mình một cái à?”
Hạ Tri Hứa lắc đầu, “Trước khi đưa cho bạn, anh đã đeo nó như nhẫn độc thân(*) rồi.”
(*) Nhẫn đeo ở ngón út, ở phương Tây mang ý nghĩa “đang hưởng thụ cuộc sống độc thân, đừng theo đuổi”, sau khi về Trung Quốc thì thay đổi một chút là “sống tự do, chưa tìm thấy người mình không thể xa rời”.
Hứa Kỳ Sâm tháo nhẫn xuống, ngoéo ngón áp út của mình với ngón út của đối phương.
“Gì thế?” Hạ Tri Hứa nghi hoặc hỏi.
“Nghi thức giao tiếp.” Vừa định đeo lên lại, Hứa Kỳ Sâm bỗng phát hiện ra hình như trong lòng nhẫn khắc chữ gì đó, cậu đưa ra trước mắt quan sát cẩn thận, trên đó viết một câu tiếng Pháp.
Mon trésor.
Báu vật của tôi.
Cậu ngẩn người, chợt nhớ đến cây gậy chống ở thế giới Dân quốc.
Thì ra là phát triển từ chiếc nhẫn này.
Cậu đeo lại chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình, “Còn đặc biệt khắc tiếng Pháp cơ đấy.”
“Vì Hạ Tập Thanh bảo anh là lên đại học bạn chọn học tiếng Pháp.” Hắn kéo tay Hứa Kỳ Sâm tới trước mặt mình, hôn lên chiếc nhẫn đã nhuốm hơi ấm của cậu, “Nếu anh đeo thì nghĩa là dùng tên bạn trói giữ anh, còn nếu bạn đeo thì thể hiện rằng bạn là báu vật của anh.”
“Suy nghĩ chu toàn ghê.”
Hứa Kỳ Sâm nhớ đến lời mà Hạ Tri Hứa – khoác áo choàng là Tống Nguyên Ngôn – đã nói khi đứng trên boong tàu ở thế giới Dân quốc.
[Nơi này, phải để cho tôi.]
Một dòng nước ấm chảy tràn trong lòng, thì ra trong khoảng thời gian mình chẳng hay biết gì, cậu đã được trân trọng như thế.
Giờ nghĩ lại thì, thật ra sự hối hận trong những ngày tháng ấy đều là những buồn thương giả dối.
“Mặt trời nhỏ.”
Tự nhiên bị Hứa Kỳ Sâm gọi như vậy, Hạ Tri Hứa không quen lắm, “Sao lại gọi