Thẩm Manh sau một trận rung lắc dữ dội từ quá trình truyền tống liền ngất đi ngay khi đến thế giới mới. Đm thằng nào thiết kế ra cái kiểu truyền tống chết tiệt này. Nhất định nó cố ý lắc cho não hắn bay ra ngoài mới thôi. Đầu đau như búa bổ, mệt không sao tả nổi.
Hệ thống bày tỏ: [Ký chủ làm gì có não mà bay?] ╮(╯_╰)╭
Thẩm Manh: "... đừng nói xằng, não của tao không những có mà còn lớn. Chẳng qua bị Yue nhà mày gặm hết rồi."
Hệ thống: [Chứ không phải làm tình rớt hả? :))]
Thẩm Manh: "..." Mày im đi.
Thẩm Manh rên rỉ một tiếng, cố gắng chịu đựng cảm giác mệt mỏi, bàn tay đang giơ lên gần đến trán muốn gõ gõ cho bớt đau lại nhớ đến cái não của mình liền dừng lại. Cả người cảm nhận một chút xúc giác xung quanh, xác định bản thân không phải ở màn trời chiếu đất liền mở mắt ra xem xét.
Căn phòng rộng rãi với hai màu nâu trắng thanh lịch, thiết kế vô cùng đơn giản lại toát lên vẻ ấm áp cùng tao nhã. Kệ sách được phân loại tỉ mỉ được xếp vào một góc, đằng sau lưng hắn cũng có một cái, một bộ bàn ghế sô pha nhỏ và trước mặt hắn là một cái bàn để máy vi tính cùng cái đèn nhỏ, bên cạnh là vài tờ giấy văn kiện được xếp gọn gàng. Không cần nhìn cũng biết, ngoài kệ sách, sau lưng hắn còn có một cửa sổ lớn, 100% là cửa kính. Nhìn chung thì có thể gói gọn trong hai chữ quen thuộc - thư phòng.
Hẳn là chủ nhân thân thể này cũng không phải cái hạng gì xoàng xĩnh.
Thẩm Manh tựa người vào cái ghế xoay mình đang ngồi, vô cùng mất hình tượng mà ngửa đầu, tay chân buông thõng, y hệt một tên lưu manh giả dạng trí thức. Cũng không thèm quan tâm hình dạng mới của bản thân mà nói với hệ thống:
"Tiếp thu kịch bản."
Hệ thống ứng một tiếng, tiếp theo là vô số ký ức tràn vào đầu, chen chúc đến đau đớn, nhưng so với lúc truyền tống thì còn dễ chịu hơn nhiều lắm. Không quá vài giây liền tiếp thu xong thông tin về thế giới này.
Đây là một thế giới được xây dựng theo phong cách phương Tây cổ điển nhưng lại là hiện đại. Chế độ quân chủ vẫn luôn tồn tại và hiện hữu trên 50 quốc gia đứng thứ hạng đầu của thế giới. Quốc gia của nguyên chủ gọi là Halen, đứng thứ 15 trên bảng xếp hạng, là một đế quốc hùng mạnh và giàu có. Tuy nhiên, dù có phát triển đến đâu, Halen vẫn luôn tồn tại chế độ nô lệ, không chỉ Halen, mà các đế quốc khác cũng vậy. Những nô lệ này đều là những kẻ nghèo khó, vay tiền không thể trả hay tội binh hoặc những kẻ đắc tội quyền quý bị đày xuống đây. Nô lệ chỉ là những cỗ máy làm việc, chiếm phần lớn so với các dân thường, và họ, không có tư cách là một con người. Khác biệt với những kẻ thống trị, còn được gọi là quyền quý, không tính vua. Quyền quý được chia thành 5 chức vị, lần lượt là Công, Hầu, Bá, Tử, Nam tước. Công tước và hầu tước có một, bá tước là hai, tử tước và nam tước là ba. Họ mới chính là những kẻ nắm quyền thực sự. Thân thích huyết thống trực hệ của những quyền quý này cũng thuộc tầng lớp quyền quý nhưng gọi là quyền quý hạ lưu, chỉ được cai trị một tỉnh thành phố nhỏ và vừa, nhưng đều là những kẻ không thể đắc tội. Chẳng may mắn tý nào, nam chính, à hai nam chính, lần này mảnh linh hồn bị bẻ đôi, hoá thành hai anh em song sinh đầu thai vào cùng một gia đình thân thích huyết thống trực thuộc của một vị nam tước. Lần lượt gọi là Cecil. Danfilo và Lucis. Danfilo. Con vợ lẽ, bị đối xử như nô lệ, bị vu oan, chịu tội thay thiếu gia con vợ cả đắc tội quyền quý bên trên. Cecil. Danfilo bị đày xuống làm nô lệ, Lucis. Danfilo sao nỡ xa anh trai mình, tất nhiên cũng đi theo. Do dung mạo xinh xắn liền bị một gã thân thích quyền quý có sở thích biến thái mua về, vừa hành hạ vừa làm nhục cho đến chết.
Thẩm Manh hít sâu, đưa tay vuốt mặt mình một cái, hắn không thể tưởng tượng được cảnh hai bé trai nhỏ nhắn bị một tên béo già làm nhục, lại còn hành hạ đánh đập. Đã nói tốt ngược nam chính rốt cuộc cũng không xuống tay được, nhỡ hắn gay thật thì sao? Thẩm Manh càng nghĩ càng ớn lạnh, rùng mình một cái vứt bỏ ý nghĩ đáng sợ ấy ra sau đầu, xem thân phận của thân thể mà hắn đang sở hữu. Tử tước Roy. William, là một người qua đường không hề liên quan.
[Nhiệm vụ 1: cứu nam chính song sinh khỏi tay của tên biến thái.]
Thẩm Manh xuyên đến đây là khoảng 3h kém 10. Mà 45p nữa thôi tên kia sẽ đến phòng đấu giá nô lệ. Ước lượng thời gian một chút, Thẩm Manh đứng dậy, khoác vào cái áo khoác măng tô màu đen, đeo lên cái kính không gọng vuông, chỉnh lý gọn gàng rồi ra cửa. Lúc đi lướt qua gương, Thẩm Manh không khỏi sửng sốt một phen. Thân thể này thế mà lại cũng thuộc loại mỹ nam, tuy còn xa mới đẹp bằng Yue nhưng cũng khó tìm. Mắt phượng hẹp dài, môi mỏng, dáng cao khoảng 1m8. Cả người toát lên vẻ trí thức, là một mỹ nam cấm dục. Thẩm Manh vô cùng hài lòng xoay xoay mấy cái, cười hí hí một lúc. Đến lúc hệ thống khụ một tiếng mới thu hồi vẻ mặt, lái chiếc xe Bugatti Chiron màu đen đắt đỏ phóng vèo đến khu đấu giá nô lệ.
Xe của quyền quý thượng lưu đều được đánh biển số riêng bắt đầu bằng chữ A. Cho nên khi Thẩm Manh vừa đến khu đấu giá, lập tức đã có hai nhân viên ăn mặc chỉnh chu ra tiếp đón dù Thẩm Manh chưa mua vé. Thẩm Manh tự nhiên lợi dụng thân phận quyền quý thượng lưu của mình, đường hoàng đi vào chỗ ngồi VipS (Vip thường cho quyền quý hạ lưu và kẻ có tiền, VipS cho quyền quý thượng lưu). Buổi đấu giá nhanh chóng được bắt đầu, Thẩm Manh đã sớm nhìn thấy tên béo ị hạ lưu ngồi ở chỗ Vip kia, đối phương là thân thích sát nhất với một vị nam tước. Tại cái nơi này, Thẩm Manh mà không ra mặt thì mấy tên này đúng là làm mưa làm gió, nhưng giờ hắn đã ở nơi này rồi thì quên đi. Ông mới là vua ở đây.
Người chủ trì là một nam nhân có hình dáng hơi thấp, mắt híp, nhìn qua cực kỳ gian xảo. Hắn ta cúi người, đưa tay giang rộng ra, lớn tiếng nói:
"Hoan nghênh mọi người đã đến khu đấu giá ngày hôm nay. Mừng cho mọi người một ngày vui vẻ. Quy tắc cũ, ai giá cao thì được. Hôm nay sẽ có nhiều món hàng tốt lắm nha, món đồ tốt nhất tất nhiên sẽ ở cuối cùng. Chúc mọi người sẽ mua được món hàng vừa ý. Và bây giờ, đấu giá, bắt đầu!!!"
Vài tiếng vỗ tay cùng reo hò vang lên, hưởng ứng cho lời nói của tên kia. Tất cả mọi người có kẻ mong đợi, có kẻ thờ ơ vào lúc này đều nhìn về một phía.
Dưới đài, từng nô lệ được trưng bày lên cho mọi người xem xét. Từng ánh mắt thô tục nhìn vào những nô lệ trên đài để bình phẩm, hoàn toàn xem họ là những món hàng có giá trị, không hơn. Thậm chí, có nô lệ còn vì không chịu được mà tự cắn lưỡi tự sát, nó cũng chẳng ảnh hưởng đến ai vì điều đó là hoàn toàn bình thường ở đây, cùng lắm là chỉ tiếc hận một chút nếu nô lệ đó xinh đẹp mà thôi.
Thẩm Manh mặc dù rất tức giận nhưng rốt cuộc cũng chẳng làm gì, thế giới này vốn là như thế. Hắn cứu được mấy người hôm nay nhưng ngày mai lại có một đám người khác, hắn đâu thể cứu mãi được. Nhiệm vụ của hắn, chỉ có nam chính mà thôi.
Cuối cùng, một chiếc lồng phủ vải đỏ được kéo vào từ cánh gà, thoáng chốc, từng ánh đèn đều tập chung lên cái lồng đó, kéo theo ánh mắt và âm thanh của tất cả mọi người ở đây. Đó là món hàng cuối cùng.
"Đây chính là món hàng cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay. Đó chính là...."
Theo tiếng kéo dài của tên MC, bầu không khí trở lên sôi sục, có kẻ không đợi được liền gào lên: "Mau nhanh lên!" Tên MC cầm một góc của tấm vải, cười nhẹ, đưa tay giựt mạnh một cái, để lộ ra món hàng bên trong.
"Một đôi thiếu niên song sinh."
"Ồ!!!"
"Đẹp, đẹp!"
"Cực phẩm!"
"Tao muốn có nó ngay bây giờ."
Không ngoài dự liệu, đôi song sinh đó chính là anh em nhà Danfilo. Hai thiếu niên trong lồng sắt ngồi dán sát vào nhau, ánh mắt vô cùng sợ hãi mà nhìn ra bên ngoài, những kẻ mặt người dạ thú đang kêu gào vì hài lòng với họ. Hai thiếu niên một tóc vàng một tóc bạc nhưng có khuôn mặt y hệt nhau, đôi mắt xanh lam vừa sợ hãi lại vừa căm giận. Cecil ôm lấy Lucis trong lòng mà che chở nhưng cũng không thể ngăn được những ánh mắt như lang như hổ nhìn chằm chằm họ. Không thể