Thành phố Đoạ Lạc là một phần nhỏ của thế giới ngầm xuyên suốt giữa các quốc gia, ẩn sâu trong lòng đất hoặc ở một thị trấn hoang. Với thân phận của Cecil, tất nhiên sẽ không dẫn Thẩm Manh đến những lối đi như thế, y dẫn hắn đi thẳng vào bên trong khách sạn Dolly sa hoa hoành tráng.
Thẩm Manh vẫn bị Cecil nắm lấy tay, căn bản không muốn bỏ ra nhìn chằm chằm y rút ra từ trong túi áo một tấm card mạ vàng. Tiếp tân nhận lấy tấm thẻ, kinh ngạc một chút liền thu hồi vẻ mặt, cúi đầu:
"Mời ngài đi theo tôi."
Thẩm Manh chưa kịp nhìn rõ tấm thẻ liền bị Cecil cất vào túi liền tiếc nuối rời tầm mắt đi. Giờ này đáng lẽ hắn phải nằm ườn trên chiếc sopha êm ái hoặc cái giường ấm áp mà xem phim rồi, lại vì nhiệm vụ mà phải lết xác đến đây, thật sự là buồn ngủ hết sức. Cecil là một người tinh tế, chỉ một thoáng y liền nhìn thấy nét buồn ngủ trên khuôn mặt Thẩm Manh. Nhưng hắn đã đòi đến đây nhất định là có nguyên nhân gì đó, vì vậy y chỉ đành nuốt lại lời nói, để Thẩm Manh dồn toàn bộ trọng lượng lên người y mà đi.
Đằng sau cánh cửa của khách sạn Dolly chính là một khung cảnh khác. To lớn, sa hoa và tránh lệ với những toà nhà cao tầng nằm san sát nhau với màu đen cùng những hình thù thú vị. Khác với sự nguy nga của thành phố, bên dưới đường đi lại là một khung cảnh âm u, hỗn loạn và bạo lực. Thẩm Manh nhìn lướt qua liền không muốn nhìn nữa, không khó để tìm thấy trên đường cái vài vụ dâm loạn, đánh nhau và hơn cả thế là những xác chết đã mục ruỗng ở góc nào đó. Cái thứ đó khiến Thẩm Manh có chút buồn nôn nhưng hắn vẫn cố chịu nhịn lại, nghĩ lảng sang chuyện khác.
Ở đây không thiếu mỹ nhân, nhưng mỹ nam thì ít vô cùng. Hơn nữa loại vừa đẹp vừa có khí chất như Cecil đã hiếm lại càng hiếm. Không ít kẻ đánh chủ ý lên y nhưng lại nuối tiếc mà thu hồi, đẹp thì có đẹp, nhưng cũng phải có mạng mà hưởng. Thẩm Manh bên ngoài vẫn giữ vẻ cao lãnh tỏ vẻ bố mày to nhất, nhưng bên trong đã không ngừng phun tào.
Vì cái gì mà không ai chú ý đến hắn chứ, y đẹp lắm à, có mài ra ăn được không?
Cecil hoàn toàn không thể đọc ra cái ý nghĩ này của Thẩm Manh. Y yên lặng nắm lấy tay hắn, vui vẻ dẫn hắn đến một toà nhà cao tầng gần đó.
Khác với bên ngoài đường náo nhiệt, bên trong toà nhà lại chẳng có một ai. Rõ ràng nhìn từ bên ngoài vào qua lớp kính, vẫn có thể thấy được vài nhân viên trong đó, vậy mà khi vào bên trong lại phát hiện tất cả chỉ là nguỵ trang.
Bên trong rộng vô cùng, còn to hơn cả đại sảnh của cung điện hoàng gia. Chỉ độc duy nhất hai màu trắng đen cùng đèn trần hình tròn lắp trên tầng và dưới tầng, có vài cái còn đang chớp chớp. Cầu thang xoắn ốc lát đá đen, tay vịn làm bằng thuỷ tinh, nối liền tới hai hướng khác nhau ở trên tầng hai. Vài tờ giấy không có ai dọn tuỳ ý vứt trên đất, Thẩm Manh tuỳ ý nhặt lên một tờ, liền phát hiện đó là ghi chép thông tin của một tên tội phạm cơ mật đã chết cách đây 4 năm. Cecil không ngăn cản, tuỳ ý để Thẩm Manh nhìn những tài liệu rải rác khắp nơi đó. Y đi tới quầy tiếp tân đằng sau tấm kính, nhập vài dữ liệu gì đó. Thẩm Manh chỉ nghe tít một tiếng và tiếng cánh cửa mở.
"Chúng ta đi thôi."
Thẩm Manh mù mờ thả tờ giấy lên ghế, hỏi y:
"Đi đâu?"
Cecil cầm tay hắn, nhàn nhạt đáp:
"Chúng ta đến chỗ Lucis."
Thẩm Manh nhìn hội sở vắng tanh không có một ai, nghi ngờ:
"Chỗ này là chỗ nào? Không phải đây là nơi làm việc chứ?"
Cecil: "Không phải, đây chỉ là một lối đi thôi. Thân ái, người khác không thể, em thì có thể."
Thẩm Manh: "..."
Hệ thống: [Bổn hệ thống bỗng nhớ đến một câu này khá hợp với ký chủ đấy. Nam chính dùng thực lực chinh phục thế giới, ký chủ dùng thân thể chinh phục nam chính. Theo tính chất bắc cầu, ký chủ đã thành công chinh phục được thế giới.]
Thẩm Manh: "Mày đi chết đi."
Cecil dẫn Thẩm Manh đi lên cầu thang, có lẽ là sợ hắn mệt nhọc liền thuận tay bế lên hắn, nhẹ nhàng đi lên tầng. Thẩm Manh từ trên tay y nhìn xuống phía dưới mà choáng, cao quá rồi.
Tầng hai cũng là một đại sảnh lớn, nhưng so với tầng một là còn có bàn trà cùng quầy tiếp thì ở tầng hai chẳng có gì. Trống không, chỉ có duy nhất ba cánh cửa gỗ cùng một lối đi ở góc phải vô cùng âm u. Thẩm Manh cảm giác nếu không có Cecil ở đây hắn nhất định sẽ chạy ngay lập tức, cứ như là đang thám hiểm khu nhà ma vậy. Cecil kéo hắn đi sát người y, nhẹ nhàng an ủi:
"Đừng sợ, chỗ này vẫn có người. Từ lúc chúng ta vào liền có người theo dõi."
Phù. Thẩm Manh thở ra một hơi, ừm một tiếng tỏ vẻ hắn đã biết. Còn có người là được rồi.
Xuyên qua vô số hành lang gấp khúc, vô số căn phòng tối om liền đi tới cánh cửa cuối cùng. Cánh cửa lớn được đặt ở tầng ba, làm bằng kim loại đang đóng chặt. Cecil đi tới bên cạnh ổ khoá điện tử của cánh cửa, đọc thầm cái gì đó liền mở ra. Cecil dẫn Thẩm Manh ra ngoài nó lại tự động khép lại.
Đằng sau cánh cửa là một quảng trường lớn, đông đúc người qua lại. Có kẻ nhảy múa, người uống rượu giao lưu cùng các cô nàng nóng bỏng hay các cậu ấm ăn mặc thời thượng. Quảng trường lớn với các loại cửa hàng quần áo thời trang son phấn ăn uống vui chơi xem phim, tóm lại là phục vụ đầy đủ nhu cầu của con người tuỳ theo sở thích. Cecil dẫn Thẩm Manh đi hết chiều ngang khán đài, vẫn luôn nắm chặt tay hắn như sợ bị lạc, đi tới một cầu thang lớn với dàn bảo vệ đeo kính râm mặc đồ đen ngăn không cho bất kỳ ai đi lên trên. Mà phía trên lại là một toà nhà khác, không quá cao nhưng lại to, hoà mình vào trong đêm tối chỉ chiếu sáng duy nhất một ánh đèn nhỏ màu đỏ nhấp nháy.
Đây hẳn mới là trụ sở của Lucis đi, thật hoành tráng, Thẩm Manh thầm nghĩ. Cecil đi tới cầu thang, tất cả bảo vệ đều lui ra tránh đường ngay lập tức khẳng định Cecil không phải là lần đầu đến đây.
Cầu thang dài mà bậc thấp, không quá khó để leo lên. Thế nhưng mà với con gà như Thẩm Manh thì hoàn toàn không chịu được, mới leo được hơn 30 bậc liền thở hồng hộc, đành để cho Cecil ôm hắn đi nốt các bậc còn lại.
Từ đây có thể nhìn xuống phía dưới quảng trường, người người qua lại đông đúc tạo thành một mảng lớn đen kịt. Mặc dù cao nhưng vẫn chưa thể nhìn thấy hết toàn phần quảng trường vì nó quá lớn.
"Thật đáng tiếc, cao như vậy mà không nhìn thấy hết."
Cecil gật đầu, đáp lời