Lam Uyên ngồi trong góc khuất của xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài chầm chậm trôi. Đưa tay xoa xoa đôi môi vì hôn mà hơi đỏ lên của y, hồi tưởng về nó mà khoé miệng khẽ câu lên. Xem ra y không đơn phương rồi, thật tốt. Hình như y lại nhớ hắn rồi.
Thẩm Manh trong khoảng thời gian Lam Uyên đi thật sự cũng có chút tưởng niệm y, hắn thở dài nhiều đến nỗi hệ thống Bingbong cũng nhìn không nổi.
[Ký chủ có biết bây giờ trông ngài giống gì không?]
Thẩm Manh uể oải liếc hệ thống bay trước mặt hắn: "Giống cái gì?"
Hệ thống đáp: [Giống oán phụ chờ chồng.]
Câu này của hệ thống khiến Thẩm Manh lập tức ngồi bật dậy, phản bác: "Phi! Lão tử mà giống oán phụ à? Mày mới là oán phụ, cả nhà mày mới là oán phụ!!"
Hệ thống: [...]
Mỗi ngày đều cứ nhàm chán như vậy trôi qua, Thẩm Manh đều sắp mọc rễ đến nơi liền có một "chuyện tốt" giáng xuống đầu hắn. Như ngay bây giờ, nhà hắn đang tiếp một người đàn ông mặc quân phục đang thản nhiên thưởng thức trà nóng.
"Tôi đến chỉ là để thông báo cho cậu, chứ không phải hỏi ý kiến."
Trong lòng Thẩm Manh như muốn băm vằm thằng cha trước mắt làm nhiều mảnh lắm rồi. Nhưng rốt cuộc vẫn cố nhịn lại, vì tiền đồ của Lam Uyên, tao nhịn.
"Nếu tôi từ chối thì sao?"
Người đàn ông cười khẩy, liếc qua tờ giấy của Thẩm Manh, đưa tay gõ gõ xuống mặt bàn.
"Cậu cứ việc thử xem. Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết cậu nên nghe theo thì hơn. Chẳng lẽ mồm cậu bị tật mà tay chân cũng tàn theo sao?"
Khuôn mặt của gã rõ ràng không xấu, có phần cảm giác hạo nhiên chính khí. Thế nhưng theo ký ức của nguyên chủ, gã đàn ông trước mắt này chính là một kẻ đê tiện, luôn thích cướp công lao của người khác, chèn ép người có cấp bậc thấp hơn. Tóm lại hết sức vô sỉ. Gia đình gã cũng không có gì không tốt, cha mẹ đầy đủ, cho ăn cho học cho yêu thương. Thế nhưng chính bản thân gã lại tự sa đoạ thành như thế, không ai ép.
Thẩm Manh im lặng, viết xuống tờ giấy: "Tôi sẽ đi."
Dù sao trong câu chuyện ngựa đực văn, những kẻ như này thường sống không lâu lắm. Hắn không phải quan tâm.
Gã đàn ông cũng chẳng thèm nói thêm gì nữa, đứng dậy đi thẳng.
Việc này chính là một chuyến đi cửu tử nhất sinh. Có một thành thị sắp tiêu diệt gần hết zombie, thành thị đó vừa vặn là một nơi giàu có vô cùng, sớm muộn cũng phải lấy lại. Thế nhưng hiện giờ nhân số không đủ, không ai tình nguyện đi thế nên nhiệm vụ này mới rơi vào đầu Thẩm Manh. Cái chuyện đi đoạt lãnh địa này, Thẩm Manh khẽ rùng mình, đúng là chỉ thích ức hiếp người tàn tật.
Cứ thế qua một tuần nữa, Thẩm Manh không muốn đi cũng phải đi. Luyến tiếc nhìn căn nhà nhỏ lần cuối, hắn thở dài, xách ba lô đi lên chiếc xe. Hy vọng có thể trở về trước khi nam chính về. Hôm qua hắn đã hỏi hệ thống, chuyến đi này đối với những người khác nguy hiểm đến trên 90%, chỉ duy nhất có mình hắn là 50%. Chỉ cần hắn không ngu ngốc đi tới trước mặt zombie lắc lư mời gọi, đảm bảo hắn sẽ sống sót mà trở về. Tuy nhiên, sẽ không dễ dàng mà trở về đâu.
Đối với Thẩm Manh, chỉ cần có thể bảo vệ mạng sống đã là tốt lắm rồi.
Đến nơi tập trung đông đúc, Thẩm Manh phát hiện không chỉ có mình hắn bị ép đến đây. Cũng có không ít người chịu chung cảnh ngộ với hắn, tuy nhiên người ta ít nhất còn có thể nói chuyện, còn hắn thì không. Cho nên suốt một quãng đường dài, Thẩm Manh không hề có bạn bè, việc nặng cũng phải tự thân vận động. Nếu không phải cơ thể này thể chất tốt, Thẩm Manh chắc chắn không thể sống nổi ở đây. Hắn vừa làm xong việc của mình, yên lặng lấy ba cái bánh quy to bằng