[Chào mừng kí chủ trở lại thế giới]
Thẩm Manh nằm dài trên giường, tư thế ngủ thật đúng là chẳng có chỗ nào có thể khen được. Mặc cho khuôn mặt hắn cũng được coi là dễ nhìn cũng bị cái tướng ngủ hình chữ đại này của hắn phá hỏng. Đáng giận nhất là hắn còn ngãi mông!!!
BingBong [...]
[Ê! Dậy đi! Nam chủ đến thao kí chủ kìa!]
Giọng nói uy lực của hệ thống chẳng phải giỡn chơi, xuyên thấu qua cả đại não của Thẩm Manh khiến hắn giật mình. Cứ thế ôm cả gối ôm lăn lộn xuống giường, đôi mắt sưng húp lên vì ngủ nhiều mơ màng nhìn xung quanh. Vung vẩy cái gối ôm trong tay hoảng hốt nói:
"Đâu! Đâu! Mẹ nó, sao chết rồi vẫn mơ ước cúc hoa của tao vậy hả??"
BingBong: [...] hình ảnh đẹp quá. Bổn hệ thống không dám khen.
Sau một lúc ngơ ngác, rốt cuộc Thẩm Manh cũng hồi hồn. Hắn mệt mỏi dựa vào cạnh giường, từng chút từng chút ký ức quay trở về với hắn, nội tâm cũng theo đó mà trở nên vô cùng trống rỗng.
Vậy là hắn đã trở về rồi sao?
Có phải hắn sẽ không được gặp y nữa không?
BingBong thấy Thẩm Manh không chút phản ứng gì, lại nghe thấy hai câu suy nghĩ đó của hắn liền lo lắng, vội vàng hiện thân an ủi: [Ký chủ, ngài đừng lo. Đại nhân sẽ không.....]
"Hớ hớ hớ!!! Tốt quá! Cúc hoa của lão tử được cứu rồi!!"
Thẩm Manh không thèm nể nang hình tượng gì, ngửa mặt lên trời cười như điên. Thành công chọc giận hệ thống khiến nó từ một đám mây trắng trở nên đen xì kèm theo tia sét.
Uổng công nó còn tưởng ký chủ mong nhớ đại nhân nữa. Mẹ nó, trả lại thương cảm cho nó đây!
Trong căn nhà nào đó, ở góc phố nào đó không ngừng sáng lên những ánh sáng vàng chớp loé cùng tiếng gào thảm thiết như ma kêu quỷ hờn.
—————————————————
"Oáp ~"
Thẩm Manh mệt mỏi lê lết thân thể đến trường, sống cùng nam chính đại nhân đã lâu, được chiều chuộng đến quen thói quen xác. Nào có bao giờ phải dậy sớm như vậy, còn được cơm bưng nước rót, áo đến chỉ việc mặc xong nằm ăn hại qua ngày cho hết thời gian. Quả thực là đối lập hoàn toàn với tình cảnh bây giờ mà, vậy mới nói, sướng quen rồi, khổ không chịu được.
[Chứ không phải kí chủ thiếu thao nên không ngủ được hả?]
Hệ thống lười biếng nằm trên đầu Thẩm Manh, ỷ vào việc không ai thấy nó liền vô cùng thảnh thơi mà ung dung tự tại.
[A~ Em nhớ anh, em thích anh, em yêu anh, em thèm anh, em muốn đụ anh.
Kí chủ à, ngài đã rên rỉ câu này 108 lần tối qua đó.]
Thẩm Manh cực lực kiềm chế cảm xúc muốn cầm vật thể đang ở trên đầu mình xuống ném cho chó ăn. Cố gắng nhịn lại để bản thân không làm ra hành động gì quái gở trong mắt người khác, chỉ có thể rít gào thông qua thần giao cách cảm:
"Ai là người bật pỏn hả? Tao thì không là đàn ông chắc? Mày nói xem, ai đã kéo tao từ một thẳng nam sắt thép đầu đội trời, chân đạp đất thành cong queo vậy hả? Tiểu Hừ?"
Hệ thống giật mình huýt sáo, ngây thơ vô
"Kẻ thiểu năng nhiều như thế, tao mỗi ngày đều phải so đo với một đứa còn không phải mệt chết à? Tao còn không muốn hạ thấp IQ của mình đâu."
Hệ thống đang tức giận đến giơ chân, dù nó không có chân. Nghe vậy lập tức xìu xuống, cười đến rụng cả bông.
[Kí chủ, ngài độc!]
Thẩm Manh đắc ý xoay bút, đáp: "Tất nhiên, đợi tìm được lão công sẽ mách y sau."
Hệ thống: [Ngài bảo không để ý cơ mà...]