Tác giả: Kiều Lam
"Đi đi đi, chúng ta đi trở về, ta dưỡng chàng khó biết bao, nếu bị lạnh đến bệnh thì làm sao giờ.
" Nguyễn Kiều nhét lò sưởi tay của mình vào tay Lê Nguyên Chiêu, để y ôm, sau đó đẩy y rời khỏi đại điện.
Bốn người Xuân Từ đi theo sau cách Nguyễn Kiều không xa không gần.
Vừa ra, bên ngoài và bên trong tựa như hai thế giới.
Bên trong ồn ào náo nhiệt, bên ngoài lạnh lẽo tĩnh mịch.
Nguyễn Kiều đẩy Lê Nguyên Chiêu đi trên con đường trong cung, hành lang treo đèn lồng, bóng hai người kéo thật dài.
Nguyễn Kiều bỗng mở miệng: "Ta không ngờ vừa rồi chàng lại rút kiếm.
"
Lê Nguyên Chiêu sửng sốt, mím môi, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.
Nguyễn Kiều đã nói tiếp: "Ta thích chàng rút kiếm bảo vệ ta.
"
Lê Nguyên Chiêu ho nhẹ một tiếng, nhiệt độ chưa tan đi ở vành tai lại dần ấm lên, làm bộ như không có việc gì nói: "Nàng bị bôi nhọ vì ta, ta không thể cứ nhìn như vậy.
"
"Chàng không nghĩ đến việc thân phận của chàng kém hơn Tống Tịch, nếu hắn bị thương sẽ trả thù sao?"
"Ta tin điện hạ.
"
"Ừ?"
"Tin điện hạ sẽ bảo vệ ta.
"
"Nhưng ta chỉ là một Công chúa thôi, nếu lỡ ta không bảo vệ được chàng thì làm sao bây giờ?"
Lê Nguyên Chiêu trầm mặc một lát rồi mới nói: "Ta là người sớm đã nên chết, nếu không có điện hạ, ta đã không còn ở nhân thế.
Giờ mỗi một ngày ta sống đều là nhặt được, hôm nay dù điện hạ không bảo vệ được ta cũng không sao, chẳng qua là do số mệnh.
"
Lê Nguyên Chiêu mới nói xong đã bị Nguyễn Kiều nắm tay gõ đầu, "Số mệnh cái gì, ta không cho chàng nói như vậy, mau nhổ hai cái đi, giải đen!"
Vốn nói đến đó, cảm xúc của Lê Nguyên Chiêu đã tụt xuống, kết quả đột nhiên bị Nguyễn Kiều gõ: "! ! "
Nguyễn Kiều không dùng lực nên không đau, nhưng cảm xúc vừa mới dâng lên đã tan, y từ nhỏ đã được đại nho dạy dỗ, lễ nghi đều quy phạm nhất, sao có thể làm ra hành động thô tục như vậy.
Y dở khóc dở cười, tất nhiên không chịu làm theo lời Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều đã dừng lại không đi về phía trước nữa, dùng ngón tay chọc chọc vai y, "Chàng mau lên!"
Lê Nguyên Chiêu: "! ! "
Nguyễn Kiều: "Mau nhổ!"
Lê Nguyên Chiêu: "! ! "
Cuối cùng, không chịu được Nguyễn Kiều quấn lấy, y cứng đờ cả người, gian nan phi một tiếng, xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, "Được! Được rồi.
"
Nguyễn Kiều nở nụ cười, từ sau ôm mặt y, "Sao lại nóng như vậy?"
Nàng khom lưng ghé bên tai y, cười nói: "Chỉ bảo chàng nhổ một cái đã thẹn thùng rồi sao? Sao chàng lại dễ thẹn thùng như vậy chứ?"
Lê Nguyên Chiêu kéo tay Nguyễn Kiều xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, "Đừng náo loạn.
"
"Ta náo loạn lúc nào!" Nguyễn Kiều không hài lòng hừ một tiếng, cằm đặt trên vai y, "Là tại chàng tự nguyền rủa mình trước.
"
Lê Nguyên Chiêu có chút bất đắc dĩ, "Ta không có, ta chỉ là!.
.
"
Lời còn chưa dứt đã bị Nguyễn Kiều thô bạo ngắt ngang, "Chàng chỉ là cái gì hả, không có chỉ là! Chàng sẽ sống lâu trăm tuổi cùng ta! Nếu chàng còn nói ra mấy lời khiến ta không vui như vậy, ta sẽ tức giận!"
"Nàng đừng tức giận, sau này ta không nói.
" Lê Nguyên Chiêu cười.
Một đời này khác biệt, Nguyễn Kiều khác biệt.
Chưa biết chừng vận mệnh của y đã thực sự thay đổi.
Y không dám cầu xa sống lâu trăm tuổi, nhưng y hy vọng mình có thể làm bạn với nàng lâu hơn một chút.
Để y nhớ rõ nàng một chút, như vậy chẳng sợ sau này y có chết đi, lại lần nữa tiến vào vòng lặp luân hồi vô tận, dù không gặp lại được nàng, cũng có thể lần lượt nhấm nháp sự ngọt ngào duy nhất trong vận mệnh bị nguyền rủa đầy chua xót này.
Bỗng phía sau truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, Nguyễn Kiều quay đầu lại, thấy được Thừa tướng và Thái phó.
Hai người họ nói chuyện hồi lâu, cuối cùng nhất trí quyết định tới thăm dò Lý Tu Trúc này, nào ngờ lại nhìn thấy một màn kích thích như thế, "Còn ra thể thống gì! Còn ra thể thống gì nữa!"
Thừa tướng trừng Nguyễn Kiều, tức ơi là tức, hận không thể lao lên kéo hai người ra.
Lão nhìn Nguyễn Kiều và Tiểu hoàng đế lớn lên, trong mắt lão, Nguyễn Kiều tuy là Công chúa cao cao tại thượng, nhưng cũng không khác gì chất nữ nhà mình cả.
Giờ chẳng khác nào lão nhìn thấy chất nữ chưa xuất các của mình ôm nam nhân ngay trước mặt mình cả, suýt nữa thì xuất huyết não.
Tuy mấy tháng nay Lê Nguyên Chiêu đều ở phủ Công chúa, nhưng gần đây y vẫn luôn dưỡng thương, nên Thừa tướng cảm thấy Nguyễn Kiều cũng không làm ra chuyện hỗn trướng như trong lời đồn.
Kết quả tận mắt nhìn thấy, Thừa tướng chỉ cảm thấy mình bị một đạo thiên lôi bổ thẳng vào đầu, thật có lỗi với sự tin tưởng mà Tiên đế gửi gắm!
Thật ra cũng không trách được Thừa tướng, phu nhân của lão qua đời sớm, tuy lão đã già, nhưng nam nữ có khác, quân thần cũng có khác, lão muốn cản cũng không thể.
Hơn nữa, những năm gần đây, lão và Thái phó dùng toàn bộ sức lực bồi dưỡng Tiểu hoàng đế, đè ép Nhiếp Chính Vương dã tâm bừng bừng, nam nhân vốn sơ ý, đến khi chú ý tới tính cách của Công chúa đã lệch lạc thì đã không còn kịp nữa.
Giờ Nguyễn Kiều tới, một lòng đều nhào vào Lê Nguyên Chiêu, trong mắt Thừa tướng, đây chẳng phải là lệch đến mức không cứu chữa được nữa sao!
Thừa tướng đã tức giận đến mức không nói ra lời, Thái phó lại có vẻ khá bình tĩnh, "Thần có khá nhiều hậu sinh tuấn tiếu ưu tú, điện hạ trước kia đều coi thường, giờ cuối cùng ngại cũng chịu thành thân, tự mình chọn được người mình muốn, chúng thần vui mừng thay cho điện hạ.
Nhưng mà, điện hạ dù có vui vẻ, cũng nên để ý đến thanh danh của mình, tránh bị người ta dùng để công kích.
"
"Vui cái gì mà vui!" Thừa tướng tức sắp ngất, "Lão phu giờ nếu chết thì không còn mặt mũi nào đi gặp Tiên đế! Lão phu không đồng ý hôn sự này! Lão phu không thể để điện hạ gả cho một kẻ ngay cả tên cũng là giả, không rõ lai lịch!"
Nguyễn Kiều cười: "Vương gia gia!"
"Lão phu không gánh được tiếng gia gia của điện hạ!" Thừa tướng cảm thấy lòng chua ơi là chua, tuy chỉ có thân phận không rõ, Lê Nguyên