Tác giả: Kiều Lam
Cô thật sự là một con ngốc nên mới tin lời hệ thống nói!
Nhìn Quý Tinh Trạch ném lại ánh mắt ghét bỏ châm chọc rồi xoay người rời đi, Nguyễn Kiều cảm thấy mình giống như một tên hề.
Là do mặt trời quá lớn nên cô bị phơi nắng đến ngu rồi nhỉ?
Nếu không vì sao rõ ràng có nhiều cách tiếp cận anh mà cô lại lựa chọn cách não tàn nhất như vậy?!
Giờ thì...!Xấu hổ quá!
Tiếp sau đó cô phải làm gì đây?
Nếu nói mình không ăn vạ, Quý Tinh Trạch sẽ tin à?
Nguyễn Kiều ngồi xổm ven đường, miên man suy nghĩ, không nhịn được nắm chặt tay lén lút đấm đấm đầu.
Cô quyết định gọi xe về nhà trước, chờ một thời gian nữa Quý Tinh Trạch quên chuyện này rồi thì tính tiếp.
Kết quả, cô còn chưa đứng dậy, trước mặt đã xuất hiện một đôi dép lê plastic quen quen, sau đó trước mặt cô bị ném mấy tờ nhân dân tệ đỏ rực.
Nguyễn Kiều mờ mịt ngẩng đầu thì thấy được ánh mắt không kiên nhẫn của Quý Tinh Trạch, "Nhìn cái gì mà nhìn? Có tay có chân, làm gì không làm, sao cứ phải chạy đi ăn vạ? Thành thật tìm một công việc không phải tốt hơn sao?! Cầm tiền đi ăn một bữa đi, nếu còn ăn vạ nữa, tôi sẽ báo nguy!"
Nguyễn Kiều sửng sốt, bỗng bật cười, cô vươn tay nhặt tiền lên, đuổi theo Quý Tinh Trạch, nhét lại vào tay anh, "Cám ơn anh, tôi......"
Một ngọn gió bỗng thổi qua, đôi mắt Nguyễn Kiều như bị thứ gì bay vào, cô đột nhiên cúi đầu nhắm hai mắt lại, nhưng không kịp, cảm giác vật lạ bay vào mắt đau đau cấn cấn, những giọt nước mắt lăn xuống.
Nước mắt rơi trên bàn tay bị cô bắt lấy của Quý Tinh Trạch, anh đột nhiên rút tay về, lùi về sau vài bước, phòng bị nhìn cô, "Cô muốn làm gì?"
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt còn tro bụi lúc diễn vai nữ khất cái chưa lau hết, vừa khóc như thế, nước mắt tạo thành hai hàng trắng trên khuôn mặt.
Nguyễn Kiều không mở mắt được, hít mũi, "Tôi không...!Không muốn làm gì, anh có thể..."
"Không thể!" Quý Tinh Trạch càng cảnh giác hơn.
Anh cuối cùng nhớ ra mình là một ngôi sao, vội đè thấp vành mũ, nhìn quanh một vòng, sau đó nhỏ giọng hét, "Tôi không hề bắt nạt cô, gần đây có camera, tôi có chứng cứ, cô biết chưa?"
Lúc này, dị vật trong mắt Nguyễn Kiều cũng chảy ra theo nước mắt, bị Quý Tinh Trạch ngắt lời nhờ giúp đỡ, đầu lưỡi vòng một vòng, nội dung thay đổi.
Cô chớp chớp mắt, hốc mắt hồng hồng như con thỏ, ngẩng đầu, vô cùng đáng thương nhìn anh, "Tôi không định đòi tiền, cũng không định ăn vạ."
Quý Tinh Trạch ngốc, "Cái gì?"
"Tôi chỉ cảm thấy anh giống anh trai tôi.
Mẹ không còn, tôi chỉ còn anh trai......" Nguyễn Kiều xiết chặt vạt áo, giọng nói dần nghẹn ngào, "Nhưng mà anh ấy cũng không...!Còn...!Hức, tôi chỉ còn một mình...!Tôi không định ăn vạ, hức...!Tôi chỉ muốn nói với anh một câu...!Nói một câu là được...!Huhuhu......"
Nguyễn Kiều cong người với Quý Tinh Trạch, "Xin lỗi...!Tôi quấy rầy anh rồi, tôi đi đây......"
Nói xong, cô không quan tâm phản ứng của Quý Tinh Trạch, vừa khóc vừa quay người rời đi.
Đôi mắt Quý Tinh Trạch lộ ra ngoài khẩu trang vốn còn rất lãnh đạm, tức khắc biến đổi khi quét đến màu đỏ tươi ở quần Nguyễn Kiều, "Cô chờ đã."
Nguyễn Kiều nghe anh nói, không những không quay đầu mà còn bước đi nhanh hơn.
Chỉ là thân thể cô vốn nhỏ xinh, đi được hai bước đã bị Quý Tinh Trạch chân dài đuổi kịp.
Quý Tinh Trạch giữ chặt tay cô, "Cô chờ đã."
Nguyễn Kiều mê mang quay đầu nhìn anh, kết quả lại thấy một khuôn mặt đỏ thẫm như bị nấu chín.
Nháy mắt, Nguyễn Kiều suýt không giữ được biểu cảm, may mà cuối cùng cô nhịn lại được.
Quý Tinh Trạch lắp bắp, "À...!Cô, cô không thể đi như vậy được."
Nguyễn Kiều:?
Đối mặt với đôi mắt còn ướt nước của Nguyễn Kiều, Quý Tinh Trạch nghẹn nửa ngày mới lí nhí nói ra, "Cô...!hmm...!Bẩn."
Nguyễn Kiều mờ mịt, "Cái gì?"
Quý Tinh Trạch hơi sốt ruột, nuốt nước miếng, quẫn bách nhỏ giọng nhắc nhở cô, "Quần cô...!Bẩn."
"A? Vừa rồi tôi ngồi trên tảng đá nên bị dính bụi à?" Nguyễn Kiều hậu tri hậu giác phản ứng lại, tự nhiên vươn tay ra sau phủi quần, thất thần trả lời, "Không sao, tôi vỗ là......"
Sờ đến cảm giác ướt át phía sau, Nguyễn Kiều bỗng im lặng, cứng đờ đưa tay ra trước mặt nhìn thử, ngón tay đã dính màu đỏ nhàn nhạt.
Nguyễn Kiều:!!!
......
Hai mươi phút sau, ngoài cửa phòng vệ sinh, Quý Tinh Trạch khô cằn mở miệng, "Dài 410mm, 100% bông cô cần đã mua về cho cô, đặt ngay trước cửa phòng vệ sinh, cô tự ra lấy!"
Một giọng nói vô lực trả lời lại anh, không lâu sau, cửa phòng tắm hé ra một khe nhỏ, băng vệ sinh trước cửa bị một bàn tay trắng nõn túm vào, sau đó bên trong truyền đến tiếng sột soạt.
Quý Tinh Trạch dùng sức túm tóc, không biết vì sao mình lại mơ màng hồ đồ đưa kẻ lừa đảo này về nhà, còn mạo hiểm có thể bị nhận ra đến siêu thị mua băng vệ sinh cho cô!
Nếu bị đám phóng viên vô lương tâm kia thấy, chắc chắn sẽ bị phỏng đoán ác ý, anh có thể đoán được cả tiêu đề bên trên rồi!
Sắc mặt Quý Tinh Trạch không tốt lắm, qua hồi lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, thiếu nữ có khuôn mặt trắng bệch, mặc áo phông trắng của anh đi ra ngoài.
Áo phông của anh là oversize, quá lớn với cô, trông cô như bé gái trộm mặc quần áo của cha vậy.
Nguyễn Kiều vừa tắm rửa xong trông có vẻ càng nhỏ, Quý Tinh Trạch thậm chí còn nghi ngờ cô chưa đủ mười sáu.
Liếc qua đôi chân trắng nõn nhỏ xinh và hai bàn chân nhỏ trần trụ, Quý Tinh Trạch làm như không thấy, mặt không biểu cảm vòng qua cô đi vào phòng tắm, xách một cái quần thể thao sạch sẽ bên trong ra, chất vấn như đang răn dạy đứa con gái không nghe lời, "Vì sao không mặc quần?"
Nguyễn Kiều: "Quá lớn..."
Quý Tinh Trạch đau đầu ném qua đầu cô, quay người đi, "Mặc vào, không thì ra khỏi nhà tôi."
Nguyễn Kiều kéo cái quần trên đỉnh đầu xuống, lắc lắc nắm tay sau lưng anh, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn mặc quần vào.
Nhưng quần vốn vừa với người cao 1m83 như Quý Tinh Trạch thật sự quá lớn với người chỉ cao 1m63 như Nguyễn Kiều.
Cô phải siết chặt dây quần thì mới bảo đảm quần không tụt, nhưng ống quần vẫn dài một đống chỗ mắt cá chân.
Không nghe được âm thanh phía sau, Quý Tinh Trạch hỏi, "Mặc xong chưa?"
Nguyễn Kiều đáp "Rồi.", sau đó thấy Quý Tinh Trạch