Tác giả: Kiều Lam
Nguyễn Kiều không ngờ anh trai mình lại tàn nhẫn như thế, vừa lên tầng đã ném cho mình một đống việc.
Cô trầm mặc một hồi rồi mới lên án anh mình, "Anh, anh có còn nhớ em là một người mới tốt nghiệp không thế? Quăng nhiều việc cho em như vậy, anh quá để mắt đến em rồi, anh không sợ em làm hỏng hết sao?"
Vệ Tùng nâng mắt lên khỏi văn kiện, "Không sao, làm hỏng, tiền tổn thất trừ vào tiền tiêu vặt và tiền chia hoa hồng của em."
Nguyễn Kiều:???
Nghe xem, đây là tiếng người à?
Nguyễn Kiều luôn thích dùng vũ lực nói chuyện, ghét nhất những chuyện cần dùng đầu óc, nhiều công việc như thế, cô cảm thấy tiền chia hoa hồng cuối năm và tiền tiêu vặt của mình chắc sẽ bị trừ hết.
Cô cắn chặt răng, "Anh đúng là anh ruột của em!"
Vệ Tùng cong cong môi, "Làm đi, anh tin tưởng em."
Nguyễn Kiều: "......"
Nguyễn Kiều chống tay trên bàn của Vệ Tùng, nhìn xuống anh, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh, tuy anh rất tin tưởng em, nhưng anh không cảm thấy bây giờ anh đang dục tốc bất đạt à?"
"Anh nhìn xem.
Tuy em từng đi du học, nhưng chuyên ngành của em chẳng dính gì đến giới giải trí cả, hơn nữa em còn là một người mới, không hiểu cái gì, đó đều là những công việc quan trọng liên quan đến sự phát triển của công ty, giao cho em chẳng khác nào tự hủy." Nguyễn Kiều nói.
Vệ Tùng nới lỏng cà vạt, dựa người ra sau, hai mắt nhìn Nguyễn Kiều như đang nói Em tiếp tục đi, anh xem em có thể bịa truyện đến mức nào.
Nguyễn Kiều làm lơ, tiếp tục thấm thía nói, "Em cảm thấy dù em có là em gái ruột của anh, anh muốn bồi dưỡng em, nhưng cũng phải lần lượt từng bước, đúng không?"
Vệ Tùng hừ lạnh một tiếng, "Vậy em muốn từng bước thế nào?"
"Em cảm thấy, ít nhất em nên bắt đầu làm từ vị trí thấp nhất, sau đó quen rồi thì làm lên cao dần, mỗi bộ phận đều làm một lần, hiểu biết các bộ phận và các cương vị chức trách xong thì bằng vào năng lực cá nhân thăng chức."
Vệ Tùng hơi kinh ngạc nhìn cô, "Em thật sự muốn bắt đầu làm từ vị trí thấp nhất? Em có biết vất vả thế nào không?"
"Em biết, em không sợ, nếu đã đi làm, em không muốn bị người ta nói là phế vật đi cửa sau, chỉ có thể dựa vào anh trai và cha!"
Đại khái là không ngờ Nguyễn Kiều lại có suy nghĩ tích cực tiến tới như vậy, ánh mắt Vệ Tùng nhìn cô nhu hòa hơn nhiều, "Anh rất vui vì em có thể nghĩ vậy, nhưng anh phải nói trước cho em biết, đi làm thì phải có thủy có chung, đừng có ba ngày đánh cá thì phơi lưới hai ngày, mới được mấy ngày đã chạy tới khóc lóc với anh đòi bỏ làm."
"Chắc chắn sẽ không!"
Vệ Tùng cười, đây là nụ cười xuất phát từ nội tâm đầu tiên trong mấy ngày nay của anh, "Được, em gái anh có chí tiến thủ như thế, anh làm anh trai cũng không thể kéo chân sau, vậy em muốn đi bộ phận nào, anh cho người dẫn em đi qua xem."
Nguyễn Kiều nghe Vệ Tùng nói, đôi mắt sáng bừng, "Bộ phận bảo an!"
Vệ Tùng: "......?"
Làm bảo an là không thể, Vệ Tùng kiên quyết không cho phép em gái mình đứng trông ở cửa công ty!
Cuối cùng, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Nguyễn Kiều, cô được như ý, đi theo Lý Kính làm trợ lý người đại diện, học tập một chút, sau này cô có đủ năng lực, có thể một mình mang theo nghệ sĩ thì nhấc lên làm người đại diện.
Không hề quan tâm tới bóng ma tâm lý của người đại diện kim bài trong Thiên Ngu - Lý Kính, đầu tiên là bị nhét cho một ca sĩ tiếng xấu đầy trời, sau đó lại bị nhét thêm một thiên kim đại tiểu thư đến làm trợ lý lớn đến mức nào, Nguyễn Kiều lại rất vui vẻ.
Cô vui sướng dò hỏi Quý Tinh Trạch đang ở phòng ghi âm nào, sau đó đi qua tìm.
Công ty định để Quý Tinh Trạch quay bài hát chủ đề để đăng lên trước, những bài còn lại thì từ từ chuẩn bị.
Lúc Nguyễn Kiều đến, Quý Tinh Trạch đã sắp thu âm xong.
Thấy Nguyễn Kiều đến đây, trợ lý Bằng Vũ cả kinh, hiển nhiên là đã biết thân phận của Nguyễn Kiều sau chuyện Vệ Tùng, "Đại..."
"Suỵt" Nguyễn Kiều đặt ngón tay lên môi, ngắt lời cậu ta, vẫy tay với cậu ta, ý bảo cậu ta ra ngoài.
Bằng Vũ sửng sốt, hoàn toàn không biết Nguyễn Kiều có việc gì, đi theo cô ra khỏi phòng ghi âm, "Đại tiểu thư có chuyện gì sao?"
Nguyễn Kiều cười với cậu ta, nhỏ giọng nói, "Sau này tôi sẽ là trợ lý cho Lý Kính, cậu tên Bằng Vũ đúng không? Lý Kính có rất nhiều nghệ sĩ, rất bận, sau này chắc sẽ không có quá nhiều thời gian đi theo Quý Tinh Trạch, sau này đại khái đều là tôi ở bên này, vậy nên, hy vọng sau này chúng ta làm cộng sự vui vẻ."
Bằng Vũ sắp khóc đến nơi, làm công sự với đại tiểu thư? Cậu chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm thôi! Đặc biệt là khi nghe đại tiểu thư gọi thẳng cả họ lẫn tên anh Lý và anh Quý, cậu càng cảm thấy sau này sẽ không quá vui vẻ, nếu lỡ đại tiểu thư đột nhiên cáu kỉnh, vậy......
Đặc biệt là nhớ đến scandal còn đang ồn ào huyên náo của cô và anh Quý trên mạng, đại tiểu thư lại chẳng hề né mà đi theo bên cạnh anh Quý, đây là tuyên bố chủ quyền à? Hay là định diệt sạch fans bạn gái của anh Quý?
Nhưng cậu chỉ là một người làm công nghèo, không thể ngăn đại tiểu thư, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Nguyễn Kiều có hứng thú với Quý Tinh Trạch lâu một chút.
"Được." Bằng Vũ khô cằn nói với Nguyễn Kiều, "Sau này làm việc chung vui vẻ."
Nguyễn Kiều đột nhiên nghĩ ra gì đó, "À, đúng rồi, đừng gọi tôi là đại tiểu thư, mọi người có biệt danh gì không? Cậu có thể gọi tôi là Kiều Kiều, không thì Tiểu Vệ cũng được."
Mí mắt Bằng Vũ giật giật, mẹ nó, ai dám gọi thế chứ, cậu ngượng ngùng nhìn Nguyễn Kiều, không dám mở miệng.
"Hừm...!Gọi như thế thì ai cũng nhận ra tôi mất, hay là về sau cậu gọi tôi là Nguyễn Nguyễn đi."
Bằng Vũ ngẫm lại cũng tốt hơn Kiều Kiều và Tiểu Vệ, thế là gật đầu.
Quý Tinh Trạch uống rượu hát cả đêm, tuy đã nghỉ ngơi, nhưng trạng thái giọng vẫn không tốt lắm, tuy nhiên thu âm một bài thì vẫn được, hơn nữa giọng anh hơi khàn khàn, càng khiến bài hát độc đáo hơn.
Bài hát này là bài hát Quý Tinh Trạch từng đàn cho Nguyễn Kiều nghe, lúc ấy anh đã xé nhạc phổ, không ngờ lại sửa lại nhanh như vậy, âm nhạc còn càng mượt, càng bắt tai hơn trước.
Nếu nói lúc trước là thanh nhã như cao sơn lưu thủy, không dính khói lửa phàm tục, thì sau khi sửa có thêm phần ngọt ngào khiến người ta cộng minh, phảng phất như trích tiên nhập phàm trần động tâm.
Hơn nữa, giọng của Quý Tinh Trạch, Nguyễn Kiều là người ngoài nghề nghe mà tim còn đập thình thịch, mặt đỏ bừng.
Không hồng quả là thiên lý khó dung!
Trước đó Quý Tinh Trạch thu âm quá tập trung, không chú ý Nguyễn Kiều đã tới, sau khi thu âm xong thấy Nguyễn Kiều, hiếm khi anh lộ ra biểu cảm ngốc ngốc.
Nguyễn Kiều xuyên qua cửa sổ cách âm bắn tim cho Quý Tinh Trạch.
Khóe môi Quý Tinh Trạch bỗng điên cuồng cong lên.
Các âm nhạc sư ở phòng điều khiển không chú ý tới biểu cảm của Quý Tinh Trạch, nhưng Bằng Vũ luôn nhìn chằm chằm ở bên thì có.
Bỗng bị nhồi một miệng cẩu lương, cậu nghẹn đến mức muốn trợn trắng mắt.
Bài hát này, Quý Tinh Trạch thu âm mấy lần là hoàn thành, may mà giọng anh trước kia luôn được giữ gìn rất tốt, nếu không trải qua một đêm tàn phá không nghỉ ngơi nhiều mà ca hát như thế, sợ là đã không chịu nổi từ lâu.
Vệ Tùng cũng không hề keo kiệt khi Quý Tinh Trạch ra album, trực tiếp an bài đoàn đội giám chế chuyên nghiệp nhất công ty cho anh, các chuyên gia cũng sẽ xem xét trước.
Tuy nhạc phổ do chính anh viết, nhưng lại cực kỳ hợp với chính anh.
Nguyễn Kiều thấy anh mệt, có hơi đau lòng, "Sau này chuẩn bị bình giữ ấm cho anh, không được uống nước lạnh."
Từ sau mạt thế, Nguyễn Kiều chưa từng đi giày cao gót, xuyên tới xuyên lui cũng đi giày đế bằng, thình lình đi giày cao gót cao thế này, cô đúng là không chịu nổi, mới một buổi chiều, cô đã cảm thấy bàn chân nhức mỏi, gót chân hình như đã rách da.
Cô không nhịn được giật giật chân, bị Quý Tinh