Tác giả: Kiều Lam
Nơi Nguyễn Kiều nhận điện thoại rất yên tĩnh, vừa qua chỗ rẽ lại thấy Quý Tinh Trạch đang lười biếng đứng dựa vào tường.
Anh hơi ngửa đầu, híp mắt, đôi tay cắm trong túi quần, tuy vừa soái vừa khốc, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta thấy đáng thương.
Nguyễn Kiều dừng bước, vừa dừng lại, Quý Tinh Trạch đã nhìn qua.
Tuy Nguyễn Kiều thật sự vô tội, nhưng thấy ánh mắt của anh, cô lại bắt đầu chột dạ.
Cô sờ sờ mũi, tránh ánh mắt anh, nhìn qua xung quanh, "Sao anh lại ở đây?"
"Bằng Vũ nói em qua đây nhận điện thoại." Quý Tinh Trạch nhàn nhạt nhìn cô, biểu cảm rất bình tĩnh.
Nhưng càng như vậy, Nguyễn Kiều càng hoảng, "Khụ, chúng ta về thôi, nếu không lát nữa đạo diễn sẽ phải tìm người."
Thật ra cô rất muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
Người ngoài không biết, Quý Tinh Trạch lại biết rõ rành mạch.
Ngày đầu tiên gặp mặt, Nguyễn Kiều đã thẳng thắn nói hết chuyện giữa mình và Hạ Thần Nhiên cho anh nghe.
Quý Tinh Trạch nhìn cô một cái, lười biếng đứng thẳng dậy, sau đó đi về phía đường về.
Nguyễn Kiều cũng không rõ rốt cuộc ý anh là gì, ghen, hay không quan tâm?
Cô nhìn quanh, phát hiện không có ai khác, vậy nên bước nhanh lên gọi anh lại, "Có phải anh giận không? Nếu không vì sao rõ ràng anh đã tới, thấy anh ta ở cạnh em rồi mà vẫn không đi qua?"
Quý Tinh Trạch nhướng mày, "Qua làm gì? Để người ta chụp được ảnh ba người chúng ta ở cùng một chỗ, làm chứng cứ chứng minh tôi là tiểu tam?"
Nguyễn Kiều:???
Nguyễn Kiều véo nhẹ eo anh một cái, "Có thể nói chuyện bình thường không?"
Quý Tinh Trạch vươn tay ra sau, bắt tay cô lại, "Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?"
"Đương nhiên không đúng!" Nguyễn Kiều nhìn ra sự táo bạo, nghĩ một đằng nói một nẻo của anh, trực tiếp nhón mũi chân, vòng tay qua cổ anh, kéo anh xuống.
Ban đầu Quý Tinh Trạch còn không phối hợp, lại bị Nguyễn Kiều dẫm chân, "Anh cúi đầu! Em có lời muốn nói với anh, anh như vậy, em không với tới."
Quý Tinh Trạch nhìn thoáng qua cô, "Hừ" một tiếng rồi mới chậm rãi cúi đầu.
Không ngờ Nguyễn Kiều lại nhanh chóng tháo khẩu trang xuống mổ lên môi mỏng của anh một cái.
Quý Tinh Trạch sửng sốt.
Vừa lúc Hạ Thần Nhiên cũng đi từ trong ra.
Hạ Thần Nhiên đã kinh ngạc đến mức mặt không cảm xúc, chỉ có con ngươi không ngừng phóng đại ẩn giấu sự ngạc nhiên và tức giận mà chính hắn cũng không phát hiện.
Nguyễn Kiều đưa lưng về phía hắn, thấy Quý Tinh Trạch đang sửng sốt khi bị mình hôn đột ngột, cô khẽ cười, lại mổ hai cái lên môi anh, "Chúng ta công khai đi! Chờ ba ba em đồng ý, chúng ta kết hôn luôn!"
Hai người đàn ông ở đây đều bị quả bom Nguyễn Kiều thả ra nổ ngốc.
Hạ Thần Nhiên tiến lên một bước, kéo Nguyễn Kiều và Quý Tinh Trạch ra, biểu cảm ngưng trọng và khó tin, "Cô nói cái gì?"
Nguyễn Kiều nhìn hắn một cái, "Liên quan gì đến anh?"
"Kiều Kiều......" Hạ Thần Nhiên không biết làm sao, hắn có quá nhiều lời muốn nói, nhưng hé miệng lại không nói ra được chữ nào.
Trước kia cô theo đuổi hắn, hắn còn thấy phiền, sau này cô không theo đuổi hắn nữa, hắn cũng chẳng có cảm giác gì cả, tuy nhiều lần bảo Vệ Kiều từ bỏ, nhưng thật ra trong lòng hắn biết rõ cô sẽ không từ bỏ.
Nhiều năm qua, hắn đã sớm quen với việc Vệ Kiều thích hắn.
Thậm chí hắn còn nghĩ, có thể nào có một ngày mình không chịu được sự dây dưa của cô và áp lực từ gia đình hai bên mà thỏa hiệp với cô không.
Nhưng trước giờ hắn chưa từng nghĩ, có một ngày Vệ Kiều không còn thích mình nữa.
Trước đó hắn luôn cảm thấy Vệ Kiều và Quý Tinh Trạch ở bên nhau là vì chọc tức mình, nhưng giây phút này, hắn bỗng hiểu được, Vệ Kiều có thể đã thật sự từ bỏ hắn.
Thật ra hắn hẳn nên thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vui vẻ, nhưng lúc này, Hạ Thần Nhiên bỗng không hiểu cảm giác trong lòng mình là gì, hắn nhìn cô, đột nhiên có cảm giác không nên là như vậy.
Trong lòng rất khó chịu, tựa như có gì đó sai hướng.
Nhưng không phải như vậy thì nên như thế nào?
"Sau này đừng gọi tôi là Kiều Kiều, anh Tinh Trạch nghe vậy sẽ không vui." Nguyễn Kiều ôm cánh tay Quý Tinh Trạch, nhìn Hạ Thần Nhiên mất hồn mất vía, suýt nữa không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Cô không nhịn được phun tào với hệ thống, "Biểu cảm đó của anh ta là sao? Đừng bảo với tôi là anh ta phát hiện tôi không yêu anh ta nữa thì đột nhiên cảm thấy tình yêu đích thực là tôi nhé? Muốn mở phó bản truy thê hỏa táng tràng à?"
Hệ thống im lặng hồi lâu mới nói: [Nam chính mà, dù không yêu nữ phụ thì nữ phụ cũng thuộc về anh ta, huống chi cô còn là công cụ phụ trách cung cấp bàn tay vàng cho anh ta nữa.
Cô chạy rồi, đương nhiên anh ta sẽ khó chịu!]
Nguyễn Kiều cười lạnh một tiếng, "Cậu đừng tưởng tôi không nghe ra cậu đang trào phúng tôi tự luyến à, hừ!"
Hệ thống đã rất uyển chuyển nhưng vẫn bị phát hiện lập tức túng, [Kiều Kiều, tôi không hề, sao tôi có thể trào phúng cô được.]
Nguyễn Kiều: "Ồ", không để ý tới hệ thống, cô suy nghĩ một lát, nhìn thoáng qua Quý Tinh Trạch rồi mới bổ sung với Hạ Thần Nhiên, "Sau này chúng ta giữ khoảng cách đi, tôi không muốn lại bị các võng hữu bổ não thành bất kham vì chuyện chưa chắc đã là thật như hôm nay."
Biểu cảm của Hạ Thần Nhiên rất phức tạp.
Trước kia cô đối với hắn, thay vì nói là thích, không bằng nói là do dục vọng chiếm hữu quấy phá mà thôi.
Cô với hắn có mất mát, có đau khổ, có điên cuồng, có hoa si.
Nhưng cô chưa từng nhìn hắn bằng ánh mắt giống như cô nhìn Quý Tinh Trạch lúc này, lấp lánh tỏa sáng, yêu thích từ tận đáy lòng.
Người hắn chật vật, biểu cảm càng chật vật hơn, sự tự tôn của hắn khiến hắn không thể tiếp tục ở lại đây, hắn chỉ có thể vội vàng nói "Được", sau đó rời đi như chạy trốn.
Quý Tinh Trạch hơi híp mắt, cong cong môi như phát hiện ra một chuyện thú vị.
Lúc họ quay lại trường quay, Hạ Thần Nhiên đã không còn ở đây nữa.
Lúc quay về, hắn đã chỉnh trang lại xong.
Sau đó, hắn không còn nhìn Nguyễn Kiều.
Quay chụp cả ngày, ngay cả Nguyễn Kiều chạy theo thôi cũng thấy mệt, lúc quay lại xe bảo mẫu, ánh mắt của Quý Tinh Trạch rõ ràng đã mơ hồ.
Mãi đến khi Nguyễn Kiều ngồi xuống bên cạnh, anh mới giật giật người, vươn tay ôm cô vào lòng, "Anh tình nguyện viết mười bài hát cũng không muốn quay tổng nghệ, may mà chỉ là khách mời một kỳ, nếu không chắc anh hỏng mất."
Nguyễn Kiều ở trong lòng anh, bật cười, nỗ lực vươn tay xoa đầu anh, "Vất vả cho idol nhà chúng ta rồi~"
Kết quả, vì tạo kiểu tóc, đầu Quý Tinh Trạch đều là keo xịt tóc, cảm giác vừa cứng vừa kém, Nguyễn Kiều ghét bỏ cọ tay lên quần áo anh.
Quý Tinh Trạch vẻ mặt dung túng nhìn cô.
Bằng Vũ ngồi ở ghế phụ nhìn thấy được