Tác giả: Kiều Lam
Mấy năm nay, cha Vệ và Vệ Tùng tuy ngoài miệng ghét bỏ Quý Tinh Trạch, nhưng tim người đều là thịt, anh là người thế nào, cha Vệ và Vệ Tùng đều xem trong mắt, hai người cũng không phải kẻ ngốc, trong lòng đã sớm coi anh thành người nhà.
Sở dĩ vẫn luôn không gật đầu, hoàn toàn là do hai người cuồng con gái/ em gái này vẫn không cam lòng gả Nguyễn Kiều ra ngoài mà thôi.
Tuy bên ngoài đều truyền Quý Tinh Trạch là một con hát căn bản không xứng với Nguyễn Kiều, Vệ gia sẽ không đồng ý để anh và Nguyễn Kiều ở bên nhau, nhưng trong lòng cha Vệ và Vệ Tùng đều rõ ràng, nếu Nguyễn Kiều và Quý Tinh Trạch chia tay, muốn tìm một người thích hợp lại không có dị tâm với cô, quả là khó hơn lên trời.
Dù sao thì con gái/ em gái có tiền án, yêu đương rồi thật sự rất dọa người.
Thật ra, kéo dài hai năm, cha Vệ đã ngồi không yên nổi nữa.
Thường thường dùng ngôn ngữ ám chỉ hai người, có thể kết hôn, nên kết hôn rồi, rốt cuộc khi nào kết hôn.
Nhưng hai người lại không ai có ý đó, khiến cha Vệ rất lo lắng.
Ông buồn bực, hai đứa nhỏ này yêu đương lên hotsearch ngày ngày mà sao lại mãi không muốn kết hôn?
Nếu không phải còn bình tĩnh, ông cũng muốn chọc phá cây dù nhỏ của hai người, để hai người phụng tử thành hôn!
Buổi biểu diễn của Quý Tinh Trạch, cha Vệ và Vệ Tùng tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng ăn mặc lại rất trang trọng.
Đặc biệt, cha Vệ còn lên WeChat khoe một lượt với bạn tốt.
Các bạn tốt tức đến mức suýt thì kéo đen ông luôn.
Đặc biệt là Hạ lão gia tử đang bệnh nặng, thấy tin tức, suýt nữa thì tức đến qua đời.
Hạ Thần Nhiên ngồi bên gọt táo cho ông ta, thấy vậy, vội vàng giúp ông ta thuận khí.
Hạ lão gia tử càng nhìn hắn thì càng ngứa mắt, mắng, "Lúc trước cha chọn vợ cho mày rõ tốt, đã đẹp, trong lòng lại chỉ có mày, thế mà cái chày gỗ mày đầu úng nước, một hai phải nhào vào giới giải trí thì thôi, còn khiến người ta tức bỏ chạy! Giờ mà cưới nó về rồi, có Vệ gia, dù cha không còn, Hạ thị chúng ta cũng sẽ không có chuyện như hôm nay!"
Động tác gọt hoa quả của Hạ Thần Nhiên dừng một lát, "Con không thích cô ấy, cưới về cũng chỉ là một đôi oán ngẫu."
"Ha hả, lúc trước, giá trị của công ty sụt giảm hơn 100 triệu, mày vui không? Có lối tắt nhưng cứ thích tìm đường chết, cha cũng không kéo được, sớm muộn gì cũng có ngày mày phải hối hận! Lăn lăn lăn, còn không mau về công ty làm việc đi, chạy tới đây gọt táo cho cha thì có thể bù lại 100 triệu kia chắc? Nếu không muốn đi lối tắt thì thành thật đến công ty làm đi, kiếm bù lại hết tổn thất về cho cha!"
Hạ Thần Nhiên nghe vậy mím môi, không đi ngay, mặc Hạ lão gia tử mắng mỏ, mãi đến khi đã gọt và thái xong cả quả táo đặt bên cạnh Hạ lão gia tử, hắn mới đứng dậy, "Vậy con đi đây, tạm biệt cha."
Hạ lão gia tử không để ý đến hắn.
Hạ Thần Nhiên nhìn ông một cái rồi mới rời đi.
Bệnh viện tư nhân này vốn là bệnh viện Hạ gia rót vốn, giá cả khá cao, nhưng hệ thống bảo mật rất tốt.
Lúc ra thang máy, hắn bỗng bị một người phụ nữ hấp tấp bộp chộp lao vào, suýt thì bị đâm ngã.
Người phụ nữ hô đau một tiếng, giọng rất hung, hung tợn trừng hắn, "Anh đâm vào người khác mà không biết xin lỗi à?"
"Tiểu thư, chắc tôi không phải dạy cô đạo lý xuống trước lên sau của thang máy nhỉ?" Hạ Thần Nhiên không kiên nhẫn, mấy năm nay có vô số phụ nữ tìm lý do ăn vạ hắn, có giả vờ kiên cường, có giả vờ vô tội, còn có kiểu không sợ cường quyền, thấy nhiều rồi, Hạ Thần Nhiên cảm thấy mình còn diễn tốt hơn họ.
Hắn mặt không biểu cảm nhìn qua, ánh mắt bỗng dừng lại trên mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ thấy hắn nhìn mình chằm chằm, biểu cảm càng hung, "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy mỹ nữ à? Nhìn nữa tôi sẽ cáo anh tội quấy rối tình dục!"
Gân xanh trên trán Hạ Thần Nhiên nhảy nhảy, hắn vốn không định nói, tính vờ như không thấy, để người phụ nữ này không quá xấu hổ, nhưng mà đối phương lại khắc nghiệt không tha như thế, hắn không nhịn được, lúc xuống thang máy, không nhịn được nhắc nhở, "Tiểu thư, cô còn chưa đẹp đến mức tôi muốn quấy rối, tôi nhìn cô là vì cô......" Hắn chỉ cái mũi của mình, "Nó, lệch."
Nguyễn Kiều căn bản không biết nam chính đã rời khỏi vòng giải trí mà còn có giao thoa với nữ chính.
Buổi chiều hôm đó, cô dẫn theo cha Vệ và Vệ Tùng đi vào buổi biểu diễn từ lối VIP, cả hội trường có hàng chục nghìn người, đã sắp đầy hết, nơi nơi đều là các fans cầm đèn và khẩu hiệu tiếp ứng.
Ba người ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên, mấy người bên cạnh thấy ba người họ tiến vào, không nhịn được nhìn nhiều vài lần, hàng trước có không ít minh tinh, có mấy người đến từ Thiên Ngu, đại khái là thấy Vệ Tùng và Nguyễn Kiều hơi quen.
Chỉ là Nguyễn Kiều và Vệ Tùng đều che kín mít, cha Vệ lại không phải nhân vật của công chúng nên nhất thời không ai nhận ra.
Ba người ngồi xuống, có nhân viên công tác đưa một cái lightstick siêu lớn qua.
Nguyễn Kiều nhìn thấy nó, hơi sửng sốt, "Cái lightstick từ đâu ra vậy?"
Vệ Tùng cũng khá sửng sốt, chỉ nghe cha Vệ ở bên ho nhẹ một tiếng, "Anh con thuê người làm!"
Vệ Tùng ngồi một bên:???
Nguyễn Kiều nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh trai thì lập tức hiểu ra, cười khẽ một tiếng, gật đầu, không chọc phá cha Vệ, trêu chọc, "Không ngờ anh trai em lại thâm tàng bất lộ như thế, hóa ra là fan ca nhạc của A Trạch nhà em đấy!"
Vệ Tùng: "......!Mấy người vui là được!"
Vệ Tùng vừa nói xong, cha Vệ lại không biết lấy đâu ra ba cái vòng tay tiếp ứng.
Cha Vệ còn chưa kịp nói, Nguyễn Kiều đã giơ ngón cái tán thưởng anh mình, "Ồ, anh còn chuẩn bị đủ hết cơ đấy! Ngầu ghê!"
Vệ Tùng: "......"
Lúc ba người đang nói chuyện, âm hưởng chấn động, màn hình thực tế ảo 3D bắt đầu chiếu sáng, cả hội trường buổi biểu diễn như lâm vào rừng sáng, theo đồng hồ đếm ngược, tiếng hét chói tai của fans vang lên khắp sân vận động buổi biểu diễn.
Quý Tinh Trạch nhảy từ giàn giáo xuống, trên màn hình lớn, anh tựa như liếc nhìn chúng sinh, cùng với khuôn mặt tuyệt mỹ kia, khiến fans điên cuồng.
"Aaaaaaaaaa!"
"Aaaa ca ca!"
Cả sân vận động đều bùng cháy lên, tiếng hét của fans như xông thẳng lên trời, cha Vệ bị dọa run run, lightstick trong tay suýt rơi xuống đất, may mà Vệ Tùng nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
Ánh đèn tắt, trong bóng tối, lightstick trong tay anh hòa vào biển sao lãng mạn.
Qua một năm lắng đọng, hai năm bạo hồng, Quý Tinh Trạch đã hoàn toàn khác với quá khứ, anh đứng đó, tựa như lưỡi đao sắc bén đón gió, ra khỏi vỏ là có thể đoạt mạng người.
Nguyễn Kiều ngơ ngẩn nhìn người đứng dưới ánh đèn sân khấu, khóe môi không nhịn được, nhẹ nhàng cong lên.
Trong bóng đêm, anh là người duy nhất đứng trong ánh sáng.
Giờ khắc này, cô biết, ngôi sao của cô, sẽ vĩnh viễn không rơi xuống nữa.
Sau khi mở màn, anh lại liên tiếp hát những bài hát phát hành mấy năm nay, trong lúc đó, có những ca sĩ khách mời và những bài hợp xướng phối hợp, khiến anh có chút thời gian nghỉ ngơi.
Cả đêm, không khí buổi biểu diễn như ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, nhiệt liệt đến mức hòa tan người.
Cha Vệ lúc đầu không quen lắm, cuối cùng cũng đứng lên hô hào theo.
Nguyễn Kiều trước giờ chưa từng thấy cha mình hoạt bát như vậy, cô và Vệ Tùng đều run sợ trong lòng.
Cuối cùng, cha Vệ rõ ràng là người lớn tuổi nhất, kết quả mặt ông lại hồng hào phấn chấn, mà hai người trẻ tuổi là cô và Vệ Tùng thì mặt đầy mỏi mệt.
Đến khi kết thúc, Quý Tinh Trạch mới hát ca khúc chủ đề "Thiên sứ hạ phàm" phát hành sau khi vừa ký hợp đồng với Thiên Ngu.
Trước dương cầm, anh mặc bộ đồ trắng, cổ đeo một choker màu đen, nhợt nhạt than nhẹ, tựa như thực sự là một thiên sứ hạ phàm.
Các fans cũng hát theo anh, biển sao đong đưa trong bóng tối, dịu dàng tới cực điểm.
Một bài hát xong, anh dừng lại.
Cả sân vận động cũng yên tĩnh lại.
Quý Tinh Trạch: "Thích không?"
Fans: "Thích!"
Quý Tinh Trạch cười khẽ một tiếng, gỡ mic khỏi giá, sau đó đứng dậy, "Đây là buổi biểu diễn cá nhân đầu tiên của tôi sau khi xuất đạo, tôi rất cảm ơn mọi người vì đã tới."
Fans bên dưới cùng hét lên, có một fans giọng siêu lớn còn gào một câu, "Không cần cám ơn!"
Không chỉ fans cười, Quý Tinh Trạch cũng cười không dừng được.
Mí mắt anh cong cong nhìn thoáng qua hướng âm thanh, sau đó mím môi cười nửa ngày, một tay che mặt, "Xong rồi, tôi vốn định nói gì