Hình ảnh này quá cay mắt, sư gia (Kiểu như thư ký với trợ lý ấy) tuy ghét bỏ nhưng vẫn trấn an Thạch Lỗi, "Ngươi đừng sợ, ngươi là nhân chứng, quan phủ nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, không để ngươi gặp nguy hiểm nữa."
"Không phải, ta không phải sợ có người đến giết ta.
Ta đang lo cho cửa hàng của ta, lỡ người phía sau trả thù ta, về sau không cho tửu lầu mua thịt lợn của ta thì phải làm sao?"
Sư gia: "......"
Thạch Lỗi: "Sư gia, nếu thịt lợn của ta không bán được, nha môn có mua không?"
Sư gia & mọi người: "......"
Án tử từng bước tra ra, nhưng tất cả chứng cứ có vẻ đều chỉ hướng Hạ Văn Trạch, chỉ có Vương Bưu bị chỉ ra và xác nhận lại không chịu thừa nhận mình từng thu mua Đinh Tam, công bố rằng ngày đó hắn trùng hợp gặp Đinh Tam trên phố, không cẩn thận làm hỏng vật tổ truyền của Đinh Tam, Đinh Tam không chịu buông tha hắn nên đành tiêu tiền cho xong việc, nên không thể kết tội hắn.
Hơn nữa Đinh Tam đã chết, cuối cùng Hạ Văn Trạch đã hại chính bản thân vì sự ngu xuẩn của mình.
Tuy người thông minh đều biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Bùi Trì Ngọc sau lưng Vương Bưu, nhưng vì không có chứng cứ, chỉ có thể kết án qua loa.
Cũng chính lúc ấy, lần đầu tiên Bùi Chỉ Hành gặp Bùi Trì Ngọc mà Nguyễn Kiều nhắc đến nhiều lần.
Nhìn khuôn mặt cực kỳ giống mình đó, hô hấp Bùi Chỉ Hành cứng lại, thật ra thay vì nói Bùi Trì Ngọc có diện mạo giống y, chi bằng nói Bùi Trì Ngọc càng giống một người khác hơn.
Bùi Huyền Từ!
Cha ruột của y!
Nhưng cha đã sớm chết từ lúc y hai tuổi, mà tuổi tác của Bùi Trì Ngọc gần như không kém y bao nhiêu, chuyện này là sao?
Hơn nữa, cha y chỉ là một người bình thường, mà Bùi Trì Ngọc lại xuất thân từ phủ An Quốc Công.
Bùi Chỉ Hành đè tâm tư này, dù chân tướng thế nào thì vào kinh y sẽ biết.
Bùi Trì Ngọc thấy Bùi Chỉ Hành thì không lộ vẻ gì khác thường, thậm chí còn lễ phép gật đầu với y, sau khi thấy Nguyễn Kiều ở bên Bùi Chỉ Hành thì nở nụ cười xán lạn, "Không ngờ lại gặp cô nương ở đây."
Chưa chờ Nguyễn Kiều đáp lời, hắn nhẹ nhàng chuyển động ngọc ban chỉ ở ngón cái, sau đó thở dài một tiếng, giọng nói ảm đạm, "Gọi cô nương hình như cũng không phải, ngươi đã là nương tử của Bùi cử nhân, ta nên gọi...!Phu nhân mới đúng."
Thiếu niên chỉ nhỏ hơn Bùi Chỉ Hành không đến hai tuổi, tuy diện mạo tương tự Bùi Chỉ Hành, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Tà khí và ác ý giấu dưới vẻ ngoài ôn hoà của hắn khiến Nguyễn Kiều chỉ nhìn qua thôi đã thấy không thoải mái.
"Trước đó được cô...!Phu nhân cứu, vốn định cảm tạ phu nhân, nào ngờ lúc bái phỏng thì phu nhân đã rời đi."
Nguyễn Kiều không biết hắn định làm gì, nhưng dựa theo cốt truyện thì nàng biết tên cờ hó này tuyệt đối định làm gì đó.
"Không cần cảm tạ ta, ta chỉ là về thôn báo với thôn trưởng tới cứu ngươi thôi.
Là các hương thân trong thôn đã liều chết cứu hai ngươi từ trong rừng ra."
Nghe hai chữ liều chết, khoé miệng Bùi Trì Ngọc co giật, ngay cả Vương Bưu đứng sau hắn cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Dù Bùi Trì Ngọc hay là Vương Bưu đều biết chuyện liều chết kia không thể xảy ra, lúc đó Bùi Trì Ngọc vì dụ dỗ Nguyễn Kiều nên hạ lệnh cho thuộc hạ dọn sạch dã thú xung quanh rồi, còn rải cả hùng hoàng một lượt để tránh rắn độc lui tới.
Bùi Trì Ngọc: "Nếu không có phu nhân gọi người tới giúp đỡ thì sợ là ta và gia phó đã sớm gặp bất trắc, nên ta cần tạ lễ với phu nhân là phải."
Nguyễn Kiều nghe hắn lòng vòng dài dòng thế, suýt bị giọng điệu