Không biết nam nhân kia nói gì với Bùi mẫu mà thái độ của bà không những mềm đi mà còn đồng ý để nam nhân kia tìm phòng ở giúp.
Nam nhân trung niên rất vui, ông cảm thấy đây là tín hiệu Bùi mẫu bắt đầu tiếp nhận mình, vui vẻ như muốn bay lên, ông sai quản gia cho người bán một tiểu viện của mình với giá rẻ cho Bùi mẫu.
Bùi mẫu không phải người ngốc, giá nhà ở kinh thành cao lại khó mua, sao có thể có chuyện ba người vừa vào kinh đã có người muốn bán một tiểu viện vị trí tốt mà giá cả phù hợp như vậy được.
Chỉ nghe quản gia nói, Bùi mẫu đã lập tức phản ứng lại, vừa tức giận, lại vừa có cảm giác khó nói thành lời, không thể không nói, cách làm của nam nhân trung niên thực sự là giải quyết vấn đề lửa xém lông mày của họ.
Nhưng dù là Bùi mẫu hay Bùi Chỉ Hành thì đều không muốn chiếm lợi trên mặt tiền bạc của nam nhân trung niên, dù sao ông đã đồng ý mang phòng ra bán là cũng đã nể mặt Bùi mẫu, cũng có ý lấy lòng bà rồi.
Thấy mối quan hệ giữa hai người như vậy, Bùi Chỉ Hành quyết định nói chuyện của phụ thân cho Bùi mẫu, nhưng y chưa kịp nói, Bùi mẫu đã thấy được trượng phu qua đời mười mấy năm của mình bước xuống từ một xe ngựa bên đường.
Người nọ đầu đội kim quan, người mặc cẩm y, ôn nhuận nho nhã.
Tuy tuổi đã gần 40 nhưng năm tháng lại cực kỳ thiên vị ông ta, nhiều năm qua đi, ông ta tựa như chẳng hề thay đổi so với lúc rời đi, chỉ là càng thêm thành thục nội liễm.
Giây khắc nhìn thấy ông ta, Bùi mẫu sợ ngây người.
Phu thê hai người dù có xa cách mười mấy năm nhưng chỉ liếc một cái, bà đã có thể chắc chắn được.
Bùi Huyền Từ cũng chẳng qua là một tiểu tử nghèo trong thôn, còn là được cha bà chăm sóc nên mới có tiền đi đọc sách, năm đó ông ta nói muốn ra ngoài lập nghiệp, còn nói về sau sẽ để bà và nhi tử sống ngày lành, kết quả chưa được mấy tháng thì nhận được tin ông ta đã chết.
Lúc mới biết trượng phu chết, Bùi mẫu lúc đầu còn nằm mơ là ông ta còn sống.
Đêm đêm bà mơ, sáng dậy thì nước mắt ướt đẫm gối, người gầy xuống không phanh, ngày nào cũng mơ màng hồ đồ.
Lúc đó Hành Ca Nhi còn nhỏ, hai người suýt thì không sống được, bà cắn răng mới có thể cố gắng chống đỡ được.
Có rất nhiều lúc bà không chịu được, đều sẽ mơ thấy trượng phu còn sống.
Nhưng Bùi mẫu mơ quá nhiều, nhưng lại không lần nào giống như lúc này!
Nam nhân này không khốn cùng thất vọng, cũng không thiếu tay gãy chân, mà mặc cẩm y đeo vàng bạc, sống tốt hơn bất kỳ ai!
Bắc mẫu đứng tại chỗ, cả người như bị sét đánh.
Lúc này, một bàn tay sơn móng đỏ thẫm được bảo dưỡng rất tốt vươn từ trong xe ngựa ra, đáp trên tay nam nhân kia.
Đó là một nữ tử rất xinh đẹp, búi tóc phụ nhân, nhìn quý khí bức người, váy màu xanh ngọc thêu chỉ vàng loé sáng dưới ánh mặt trời, ngay cả giày cũng nạm viên trân châu cực lớn.
Nam nhân kia còn ôn nhu tiến lên gọi phụ nhân là "Phu nhân", giúp bà ta sửa sang lại làn váy chạm đất.
Bùi mẫu đứng bên nhìn thấy, hận không thể lao lên chất vấn ông ta, nhưng nhìn xe ngựa rõ ràng không phải người thường có thể dùng, bà cưỡng chế xúc động trong lòng.
Chưởng quầy Ngọc Kim Lâu nghênh đón trước cửa, thấy hai người đến thì lập tức tươi cười lại gần, "Hai vị quý nhân đúng là khách ít đến.
Chẳng trách sáng sớm hôm nay ta mở cửa lại nghe thấy hỉ thước kêu không ngừng!"
Bùi Huyền Từ ôn hoà đỡ Phó Như, "Chưởng quầy khách khí, không cần hưng sư động chúng như vậy, ta......"
Lúc Bùi Huyền Từ nói chuyện, Phó Như bên người ông ta đột nhiên nhìn qua phía Bùi mẫu.
Bùi mẫu lập tức xoay người, có chút mất hồn mất vía về nơi họ đặt chân.
Bùi Chỉ Hành và Nguyễn Kiều đang dọn đồ, thấy cảm xúc của Bùi mẫu không đúng lắm, cả hai lập tức buông đồ đi qua.
Nguyễn Kiều được hệ thống thông báo nên biết Bùi mẫu đã nhìn thấy Bùi Huyền Từ, có chút lo lắng, "Nương, nương sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, không sao chứ?"
Bùi Chỉ Hành không nói gì, nhưng rõ ràng cũng đang chờ Bùi mẫu trả lời.
Bùi mẫu như mất đi tất cả sức lực túm lấy Nguyễn Kiều, sau đó dựa trên người nàng, "Ta......"
Bùi mẫu chỉ nói một chữ rồi im bặt, bà nhìn Bùi Chỉ Hành, biểu