Tác giả: Kiều Lam
Hệ thống: [!!!]
Bàn tay vươn ra của Nguyễn Kiều còn chưa thu hồi lại, đối mặt với tầm mắt của Bùi Chỉ Hành, khuôn mặt nàng hiện lên chữ chột dạ in hoa.
Không quan tâm đến hệ thống đã sắp bị doạ bay màu, Nguyễn Kiều vội vàng đến bên cạnh Bùi Chỉ Hành, "Phu quân, ta không cố ý! Chàng ngã có đau lắm không? Ta đỡ chàng dậy!"
Bùi Chỉ Hành nhấp môi dưới, "Nàng......"
"Phu quân!" Nguyễn Kiều cao giọng ngắt lời Bùi Chỉ Hành, "Có phải chàng ghét bỏ ta rồi không?"
Bùi Chỉ Hành:?
Bùi Chỉ Hành nghi hoặc, "Sao nương tử lại nói vậy?"
"Lúc trước chàng cưới ta vì ta ôn nhu mảnh mai hiền huệ, giờ ta......!Có phải chàng ghét bỏ ta rồi, muốn hưu ta không?" Nguyễn Kiều khụt khịt hai cái, dùng khăn bịt kín mặt, cực kỳ giống vẻ khổ sở không nói nên lời.
Bùi Chỉ Hành còn đang ngốc, thấy Nguyễn Kiều khóc thì cũng không biết phải làm sao, "Ta không có, ta chỉ hơi kinh ngạc.
Nàng và miêu tả của nương ta......!Không giống lắm."
Âm thanh khụt khịt của Nguyễn Kiều dừng một lát, giọng còn hơi khàn khàn, "Thật sự không có sao?"
"Ừ.
Nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, sao ta sẽ hưu thê một cách tuỳ tiện như vậy được?"
"Nhưng mà......" Giọng nói của Nguyễn Kiều từ sau khăn truyền ra càng khổ sở, "Nhưng mà, ta lừa chàng, ta không giống như lời người ta nói, không ôn nhu mảnh mai, không những thế, từ bé sức ta đã rất lớn.
Trước khi qua đời, nương ta đã dặn dò ta không thể lộ ra sự khác thường này trước mặt người khác, nếu không sẽ không ai cưới ta, ta sẽ không gả được......"
Nghe nàng nói vậy, Bùi Chỉ Hành không những không tức giận mà còn bật cười, hắn do dự một lát rồi vươn tay xoa đầu nàng, "Sao nàng lại không gả được chứ, không phải nàng đã gả cho ta rồi sao?"
"A?" Nguyễn Kiều lặng lẽ dời khăn, lộ ra đôi mắt đã đỏ rực, "Chàng thật sự không tức giận? Không trách ta lừa chàng? Sẽ không hưu ta?"
Nàng thật sự cực kỳ đáng yêu, còn sinh động hơn lúc nàng giả vờ mảnh mai nhiều.
Bùi Chỉ Hành không tự giác cong môi, nhẹ vuốt chóp mũi nàng, dở khóc dở cười, "Ngốc! Chẳng qua là sức lớn chút thôi.
Nếu ta vì nguyên nhân này mà bỏ nàng thì ta là người thế nào?"
Nguyễn Kiều hít hít mũi, chớp chớp mắt, một lúc lâu sau lộ ra nụ cười xán lạn, bổ nhào vào lòng Bùi Chỉ Hành, "Phu quân thật tốt!"
Bùi Chỉ Hành chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với ai như vậy, hơn nữa còn đang ở bên ngoài, thành ra hắn cứng đờ cả người.
Người trong lòng vô cùng mềm mại, còn mang theo mùi hương thơm ngọt có chút quen thuộc khiến hắn nghĩ đến đêm tân hôn, gương mặt trắng nõn của hắn đỏ ửng, cả vành tai cũng hồng thấu.
Hầu kết lăn lộn hai cái, Bùi Chỉ Hành ho nhẹ, vươn tay đỡ lấy bả vai Nguyễn Kiều, "Trước công chúng, còn ra thể thống gì! Bị người ta thấy thì sao, mau dậy nào!"
Nguyễn Kiều cũng không phản bác hắn, thuận theo lui ra, nhưng lại trộm nương ống tay áo che giấu mà nhéo lòng bàn tay hắn.
Mày Bùi Chỉ Hành giật giật, vẻ mặt vô cùng đứng đắn, lại lén lút vuốt ve lòng bàn tay.
Nguyễn Kiều coi như không nhìn thấy, phủi bụi đất trên lưng giúp hắn, sau đó nhặt gói thuốc nàng để bên góc tường lên, "Hôm nay không phải ngày nghỉ, sao phu quân lại rời thư viện?"
"Tiên sinh bị bệnh nên chiều nay chúng ta nghỉ ngơi tự đọc sách, ta và bằng hữu cùng đến tiệm sách mua giấy mực." Bùi Chỉ Hành nghe nàng dò hỏi, cũng đứng đắn hơn nhiều, "Vừa lúc ta có thể nhờ hắn xin nghỉ giúp, lát nữa ta và nàng cùng về."
"Ah?" Nguyễn Kiều giật mình nhìn Bùi Chỉ Hành, "Chàng muốn về cùng ta? Nhưng mà bệnh của nương không nặng, lang trung nói chỉ cần uống thuốc đúng giờ thì hết ba lần là khỏi hẳn.
Lúc tới nương đã dặn ta không được để chàng biết, sợ chàng chậm trễ việc học.
Để lần sau đi.
Nương thấy chàng thì thể nào cũng giận ta."
"Nương bị bệnh thì ta phải về thăm mới an tâm, chỉ là xin nghỉ nửa buổi sáng mai thôi, không chậm trễ gì." Bùi Chỉ Hành nhận gói thuốc trong tay Nguyễn Kiều, "Yên