Nguyễn Kiều cũng không biết nên dùng biểu cảm gì với y, lúc gió lúc mưa, nếu lúc lãnh binh người này cũng thay đổi xoành xoạch thế này thì còn thắng được à?
Nhưng mà dù nguyên nhân y thay đổi quyết định là gì, nàng đi được là tốt rồi.
Nguyễn Kiều thống khoái đồng ý, để thị nữ đi thu dọn hành lý.
Tần Vân Huyên đứng ở bên, mày vẫn luôn nhăn chặt, dù Nguyễn Kiều còn chưa khởi hành, y đã bắt đầu lo lắng.
Nếu không phải nàng không vui thì dù thế nào Tần Vân Huyên cũng không đồng ý để nàng hồi kinh vào lúc này.
Chỉ là nàng gả cho y đã không vui và uỷ khuất rồi, hai ngày nay cũng không biết có phải nghĩ thông rồi mà mới miễn cưỡng nở nụ cười với y không, tóm lại y không muốn nhìn nàng điên cuồng như trước nữa.
Giờ thấy nàng vui vẻ như vậy, y lại không vui, nếu nàng biết Sở Tiêu vốn không ở kinh thành, hai người sẽ không gặp mặt trên đường luôn, nàng có giận y vì y không nói cho nàng không? Chỉ là nếu nói cho nàng...!Tần Vân Huyên lại do dự.
Nguyễn Kiều thấy Tần Vân Huyên đứng thẳng bên cạnh, không nói gì, cũng không đi, lập tức thấy kỳ lạ, "Ngươi còn có chuyện gì à?"
Tần Vân Huyên đột nhiên có chút chột dạ, sờ sờ mũi mình, "Thân thể ngươi không tốt, chắc cũng mấy mấy tháng mới về đến kinh, thân thể ngươi không thích hợp lặn lội đường xa, nếu cảm thấy mệt thì có thể dừng lại nghỉ ngơi, đừng cố gắng chịu đựng.
Trên đường, đến các trạm dịch lớn, có thể viết thư cho ta không?"
Nguyễn Kiều: "?"
"Như vậy ta có thể biết tình hình sức khoẻ và hành trình của ngươi, có thể chuẩn bị thư cho bằng hữu trước, để họ giúp đỡ ngươi." Tần Vân Huyên ra vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng đang thấp thỏm lắm.
Trừ thật sự lo lắng cho Nguyễn Kiều gặp chuyện thì còn một phần vì tư tâm của y nữa.
Nguyễn Kiều nhìn y rồi hào phóng đồng ý, "Được."
Tần Vân Huyên không ngờ Nguyễn Kiều lại đồng ý dễ dàng như vậy, sửng sốt, rồi khoé môi lại cong cong không rõ ràng lắm, ho nhẹ nói, "Ngươi đang vội, ta cũng sẽ không quấy rầy ngươi nữa, ngươi cũng tiện đi xem thuộc hạ có xếp thiếu gì không."
"À, đúng rồi!" Tần Vân Huyên xoay người, đang định đi thì đột nhiên dừng lại, xoay người về, "Không mang theo y nữ kia của ngươi được không? Dù sao có thái y ở đó, cũng không cần đến nàng ta.
Hơn nữa nàng ta còn đang bị thương, căn bản không thể hầu hạ ngươi, thôi thì đừng mang theo gánh nặng như thế, để nàng ta ở lại phủ dưỡng thương đi."
Chẳng lẽ y đã phát hiện y nữ là quân cờ mà Hoàng đế mượn tay Hoàng hậu xếp vào phủ Tướng quân rồi?
Nhưng nghĩ lại, với IQ của y nữ kia, bị phát hiện cũng là chuyện vô cùng bình thường, không biết là ngoài y nữ kia, quân cờ được xếp khá sâu khác là ai.
Thu dọn đồ xong, Tần Vân Huyên lập tức dẫn theo đội xe ngựa hộ tống Nguyễn Kiều khởi hành.
Nếu Tần Vân Huyên cưỡi ngựa đến Diệp thành gần nhất thì cũng mất một ngày một đêm, nhưng mà dẫn theo cả Nguyễn Kiều nên không thể điên cuồng như vậy được.
Sự vụ bên Biên thành tạm thời giao cho Quân sư xử lý, Quân sư nghe nói y muốn đưa Nguyễn Kiều đi, suýt tức lệch mũi, "Bây giờ? Ngay bây người ngài lại nói với ta là ngài muốn hộ tống nàng ta hồi kinh? Đầu ngài có bị cửa kẹp không?!"
Tần Vân Huyên giải thích, "Ta không hộ tống nàng ấy hồi kinh, chỉ đưa nàng ấy đến thành trì tiếp theo thôi, sau đó ta sẽ lập tức quay về, quãng đường còn lại thì ta đã viết thư nhờ những người khác rồi."
Quân sư:!!!
"Ngày có tin là chân trước ngài vừa đi, Bắc Mạc lập tức sẽ hành động không? Chẳng lẽ nàng ta là gian tế bên kia phái đến? Nếu không sao lại đòi hồi kinh vào thời khắc mấu chốt thế này? Còn muốn ngài hộ tống?"
Tần Vân Huyên trầm mặc, "Không phải nàng ấy, là ta nhất quyết phải đưa."
Quân sư cho rằng mình bị ảo giác, một lúc lâu sau mới tức giận, "Ta bảo ngài cẩn thận đề phòng nàng ta chứ không phải bảo ngài cẩn thận chăm sóc nàng ta! Ngài đã đồng ý là sẽ phòng bị nàng ta, kết quả ngài phòng bị như thế hả? Người ta chỉ tuỳ tiện dỗ ngài, tỏ vẻ thảm thương tí là ngài đã tin? Ngài đúng là đầu gỗ, là tên ngốc, bị người ta bán còn đếm tiền giúp người ta!"
"Ngài không nhớ nàng ta gả cho ngài thế nào sao, trước đó còn đòi sống đòi chết như thế nào sao? Ta thấy giờ đầu óc ngài toàn canh mê hồn thôi!" Quân sư càng nói càng giận, cuối cùng đôi mắt vốn không lớn đã bị tức đến trừng to, "Đi! Ngài mau đi đưa đi! Trực tiếp đưa về kinh thành luôn đi, ngài cũng đừng có quay về nữa! Bên này ta sẽ tự mình trông giữ!"
"Sao ta có thể đưa nàng ấy đến kinh thành rồi không về, bỏ mặc ngài một mình trông giữ Biên thành được?" Tần Vân Huyên bị Quân sư chọc cười, biết hắn tức giận cũng vì lo cho mình, "Hàn thúc, đừng giận, ta không ngốc như vậy, tốt xấu gì ta vẫn nhìn ra được, nếu không bao nhiêu năm nay, thám tử Bắc Mạc xếp bên người ta không lần nào thành công?"
Quân sư: "Ồ."
"Lâm A Kiều......" Tần Vân Huyên dừng một lát, "Thôi, nói ra chắc thúc cũng không tin, ta đưa nàng đi rồi về ngay.
Gần đây Bắc Mạc đều chỉ thử, đến lúc đó ta sẽ giả thành hộ vệ bình thường, họ nghĩ ta còn ở trong quân, tất sẽ không dám hành động, đến khi họ phát hiện bất thường thì ta đã về đến nơi rồi."
Quân sư mặc kệ y, nghiêng đầu đi.
Tần Vân Huyên biết là hắn đã đồng ý, trịnh trọng ôm quyền, "Vậy vất vả Hàn thúc rồi."
"Còn ở đó làm gì? Thấy ngài là ta lại tức, còn không đi mau đi? Thế nào, ngài đi còn chưa đủ, muốn cả ta đi cùng chắc?"
Tần Vân Huyên cười, "Nghe nói rượu trắng ở Diệp thành rất nổi danh, lúc về chất nhi nhất định sẽ mang cho thúc một bình."
Quân sư hừ một tiếng, không muốn nói với y thêm câu nào nữa.
Tần Vân Huyên từ nhỏ đã ngoan cố, chỉ có để y đâm đầu vào tường, biết đau rồi thì mới nhớ, không biết lão Tần dạy ra con lừa quật cường này kiểu gì!
Tần Vân Huyên cũng không biết mình trong mắt Quân sư đã ngang bằng với lừa.
Y thay xiêm y của hộ vệ bình thường, cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa của Nguyễn Kiều, bóng người cao lớn của y cũng hắn lên màn xe.
Xe ngựa Đại Sở không những không có giảm xóc mà còn có chút đơn sơ, đường từ Biên thành đến Diệp thành cũng không dễ đi, Nguyễn Kiều ở trong xe ngựa bị xóc nảy đến hoa cả mắt, không nhịn được mà xốc màn thò đầu ra ngoài.
Tần Vân Huyên nhận thấy, quay đầu nhìn qua, phát hiện sắc mặt nàng khó coi thì lập tức hỏi, "Sao thế? Không thoải mái nên muốn dừng lại nghỉ ngơi sao?"
Nguyễn Kiều vô lực lắc đầu, há miệng, kết quả lại ăn phải một mồm bụi.
Nguyễn Kiều lập tức buông mành xuống, ho khan lên, Tần Vân Huyên ở bên ngoài còn nghe được tiếng nàng súc miệng.
Y bật cười, "Bên ngoài bụi lắm, ngươi cứ nói đi, đừng vén mành lên, ta nghe được."
Qua hồi lâu, bên trong mới truyền ra giọng nói vô lực của Nguyễn Kiều, "Còn ngựa không?"
Tần Vân Huyên không hiểu, "Sao vậy?"
Nguyễn Kiều: "Để ta cưỡi ngựa đi, ngồi xe ngựa này sẽ chết người mất."
Tần Vân Huyên nhíu mày, "Không được, cơ thể ngươi không chịu được đâu, hơn nữa......" Đôi mắt Tần Vân Huyên hiện lên nét nghi hoặc, "Ngươi từng học cưỡi ngựa?"
"Đương nhiên là không rồi." Nguyễn Kiều trả lời rất hợp tình hợp lý, "Không phải còn có ngươi sao? Các ngươi đều biết cưỡi, dạy ta chắc không khó đâu nhỉ?"
Tần Vân Huyên: "......"
Trước không đề cập đến sức khoẻ của nàng, chỉ nói đến việc cưỡi ngựa thôi, không phải học nửa ngày là được, dù nàng thật sự là thiên tài cưỡi ngựa thì làn da non mịn của nàng cũng không chịu được đau đớn lúc cưỡi, sợ là đi chưa được mấy dặm, chân nàng đã bị rách da.
Năm bảy tuổi, y lần thứ hai cưỡi chiến mã theo phụ huynh, kết quả đến lúc xuống, quần áo dính máu xé xuống mang cả da của y theo luôn, nỗi đau đó, y không tin tiểu thư kiều quý nũng nịu như Nguyễn Kiều chịu được.
Thay vì dạy nàng cưỡi ngựa mà trì hoãn thời gian thì không bằng khiến nàng bỏ qua suy nghĩ này luôn đi.
Nhưng Nguyễn Kiều thật sự không chịu nổi, nàng cảm thấy nếu mình ngồi xe ngựa nữa thì chắc chắn sẽ nôn, sao có thể bị Tần Vân Huyên dọa được.
Huống chi, Nguyễn Kiều cảm thấy cưỡi ngựa cũng là một kỹ năng, giống như lái xe vậy, không chừng lúc quan trọng còn có thể bảo vệ tính mạng.
Hơn nữa giờ đang đi đường, còn có sẵn sư phụ ở đây, vấn đề khác biệt nam nữ ở Đại Sở không quá nghiêm trọng, nếu nàng không nhân cơ hội học, sau này chắc sẽ càng khó học hơn.
Đáng tiếc, tên ngáo ngơ Tần Vân Huyên này chết sống không đồng ý, còn hù dọa nàng.
Y không đồng ý, các hộ vệ khác cũng không dám, cuối cùng chuyện này cứ giằng co như vậy.
Nguyễn Kiều tức đến mức muốn đá y ngã khỏi ngựa luôn.
Hệ thống lúc này bất ngờ xông ra, [Kiều Kiều, tướng quân là người thẹn thùng, hay là cô làm nũng với y thử xem?]
Nguyễn Kiều:?
Nguyễn Kiều lộ ra biểu cảm chắc chú đùa, "Cái gì thế? Sao cậu lại muốn tôi không có tiết tháo thế chứ!"
Hệ thống: [......]
Hệ thống: [Cô thử đi, thành công thì chẳng phải vui rồi, còn không thành công, cô cũng có mất gì đâu! Hơn nữa tướng quân là phu quân của cô, cô làm nũng thì sao chứ? Cũng đâu có phạm pháp?]
Nguyễn Kiều suy tư, cảm thấy lời hệ thống nói cũng có lý, nghiêm túc ghé vào mành, vì không để bụi lọt vào, nàng rất cẩn thận xốc một góc mành nhỏ lên.
Tần Vân Huyên luôn phân tâm chú ý Nguyễn Kiều thấy mành động thì nhìn qua.
Kết quả lại nhìn thấy đôi mắt to ngập nước dường như biết nói lộ ra sau mành, có lẽ chủ nhân của đôi mắt ấy cũng không ngờ y đang nhìn mình, đôi mắt nhanh chóng xuất hiện nét khó xử mà chớp chớp.
Y đang định hỏi nàng bị làm sao thì nghe được giọng nói mềm mại nũng nịu nho nhỏ gọi, "Tần...!Tần ca ca~ Chàng đồng ý với người ta đi~"
Cái từ Đi cuối cùng kia có chút kỳ quái, nhưng vì thật sự quá ngọt nên Tần Vân Huyên hoàn toàn không chú ý tới, chỉ biết là lúc đó, da đầu y tê rần, chân mềm nhũn.
Nếu không phải y giỏi cưỡi ngựa thì sợ là đã ngã luôn rồi.
Khuôn mặt lộ ra bên ngoài mũ giáp của Tần Vân Huyên đỏ đến doạ người, "Ngươi ngươi ngươi ngươi gọi ta là gì?"
"Tần~ ca~ ca~" Lặp lại lần nữa, Nguyễn Kiều không cần thầy dạy cũng hiểu chớp mắt với Tần Vân Huyên, kết quả vị Tần ca ca nào đó không tiếp thu được, ngựa dưới thân phóng vụt ra ngoài, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Nguyễn Kiều:?
Lúc này, mặt Nguyễn Kiều từ hồng chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang xanh, nàng đột nhiên ném mành xuống, giận dữ hỏi hệ thống, "Tôi không ngọt ngào ư? Tôi không đáng yêu à? Anh ta có ý gì chứ! Tôi doạ người thế sao? Đều tại chủ ý ngáo đá của cậu đấy!"
Hệ thống: [......]
Nó quên mất, Tần Vân Huyên không chỉ ngây thơ mà còn là đầu gỗ không biết cái mô tê gà khỉ gì.
Tần Vân Huyên cưỡi ngựa vọt ra khiến toàn bộ hộ vệ cảnh giác, mọi người đều nghĩ Tướng quân phát hiện gì đó nên đuổi theo, thống lĩnh hộ vệ lập tức giơ tay ý bảo tất cả tạm dừng.
Không khí của đội ngũ lập tức trở nên khẩn trương, mọi người đều cẩn thận vây quanh xe ngựa của Nguyễn Kiều, cảnh giác nhìn bốn phía.
Nhưng qua hồi lâu vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.
Nguyễn Kiều ngồi trong xe ngựa, cảm thấy đã dừng một hồi lâu, lập tức nghi hoặc vén mành lên dò hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Bẩm phu nhân, có thể có mai phục, tướng quân đã đuổi theo rồi." Thống lĩnh hộ vệ cung kính đáp.
Nguyễn Kiều ngốc, "Có mai phục?"
Thống lĩnh hộ vệ nghiêm túc gật đầu.
Nguyễn Kiều nghi hoặc, hỏi hệ thống, "Có mai phục à? Tôi còn tưởng anh ta bị tôi dọa chạy."
Hệ thống im lặng một lát, [......!Không có mai phục đâu.]
Nguyễn Kiều: "......"
Nguyễn Kiều thật sự ngượng ngùng nói với thống lĩnh hộ vệ là tướng quân của các người bị ta làm nũng sợ quá chạy mất blah blah, đành bình tĩnh cười với hắn một cái, "Các ngươi vất vả rồi."
Thống lĩnh hộ vệ bị nụ cười của Nguyễn Kiều làm đỏ mặt, dùng cái tay không kéo dây cương sờ chóp mũi, thẹn thùng nói, "Phu nhân khách khí, tướng quân bảo vệ biên quan, bảo vệ gia đình chúng ta, ta bảo vệ phu nhân thay tướng quân là việc nên làm."
"Tướng quân bảo vệ biên quan vất vả, các ngươi không phải cũng bảo vệ biên quan cùng hắn sao? Nếu không có các ngươi, biên quan rộng lớn chỉ dựa và mình tướng quân cũng không được.
Các ngươi vốn không cần vất vả đưa ta hồi kinh,