Tần Vân Huyên không trả lời hắn, đứng dậy cầm lấy kiếm của mình.
Quân sư kinh ngạc, "Ngươi định làm gì?"
"Thôn trang nơi Lâm A Kiều đang ở quá gần chỗ phản quân, ám vệ ta phái đi bảo vệ nàng đến giờ vẫn không truyền tin về, ta phải nhanh chân đến xem."
"Chưa biết chừng triều đình sẽ phái chúng ta đi bình định, nếu giờ ngươi tự mình rời đi, sẽ không giấu được đâu!" Quân sư kéo cánh tay Tần Vân Huyên, "Huống hồ đến lúc này rồi, nếu nàng ta thật sự gặp chuyện thì ngươi có chạy tới cũng vô dụng!"
"Có vô dụng hay không thì phải đi xem một lần mới biết, nếu lỡ nàng ấy đang chờ ta cứu thì sao?" Tần Vân Huyên kéo tay hắn ra, "Hàn thúc, thúc không khuyên được ta."
Quân sư tức giận mắng đằng sau y, "Ngươi vì một nữ nhân mà xúc động như thế, ngươi không thấy ngươi đang làm thất vọng phụ huynh ngươi sao?!"
Tần Vân Huyên dừng bước một lát, sau đó rời đi không quay đầu lại.
Y chọn mười mấy gia nhân, một đường rời trú địa, chia người làm hai nhóm, một nhóm ở lại giám sát quân sư, một nhóm khác thì theo y đi cứu người.
Nguyễn Kiều được Tần Vân Huyên lo lắng đang ngồi ở dinh thự nhà Phủ doãn của Trì Thành lúc trước ăn sung mặc sướng, nghe các huynh đệ bên dưới huyên thuyên.
"Hahahaha, đám quan lại khinh thường chúng ta ngày xưa, bị đặt đao lên cổ cái là sợ đến mức hận không thể quỳ gối van xin chúng ta!"
"Quá sướng! Lão tử chưa từng sảng khoái thế này bao giờ, năm đó cùng đường lên núi làm sơn phỉ, lão tử chưa từng nghĩ sẽ có một ngày thế này!"
"Các ngươi không biết đâu, lúc yêm xông vào, phủ doãn kia còn đang ở trên giường tiểu thiếp, hắn vừa thấy thanh đao nhuốm máu trên tay yêm thì bị dọa tè dầm luôn! Hahahaha, không ngờ đám cẩu quan kia cũng có ngày hôm nay!" Trần Thiết cũng gia nhập nhóm người, mỹ mãn ngửa đầu uống sạch rượu trong bát, biểu cảm hớn ha hớn hở.
Dương Nghĩa ngồi bên cạnh hắn mặt mày khổ sở, ôm cái bát, đôi khi nhấp một ngụm, nhìn trông rất phiền muộn.
Hắn và mọi người hoàn toàn khác biệt hấp dẫn Lý tướng quân cũng đang sầu khổ.
Lý tướng quân ngồi xuống bên cạnh Dương Nghĩa, thở dài một tiếng, "Ngươi......!Cũng bị chộp tới à?"
Lý tướng quân hỏi xong, thấy Dương Nghĩa hai mắt dại ra nhìn mình một cái, không nói gì, tức khắc cảm thấy hai người đều là người lưu lạc thiên nhai, không nhịn được mở máy hát ra, "Ngươi nói xem, sao lại có chuyện như vậy cơ chứ! Mất công huynh đệ ta còn nhờ ta chăm sóc nàng ta, ta tin tưởng nàng ta như vậy, kết quả nàng ta lại đối xử với ta như thế! Nàng ta không cảm thấy đã cô phụ sự tín nhiệm của ta, sự tín nhiệm của huynh đệ ta sao?"
Không biết câu nào đã chọc vào nỗi đau của Dương Nghĩa, hồn của hắn cũng quay lại, vẻ phẫn uất lộ ra trên mặt hắn, "Đúng! Lúc trước ta tin tưởng họ biết bao, họ lại ỷ vào sự tin tưởng của ta mà làm vậy với ta!"
Ánh mắt Lý tướng quân sáng lên, cố ý dựa sát lại gần Dương Nghĩa, muốn xúi giục hắn cùng lên kế hoạch chạy trốn với mình, vì thế cố ý hùa theo, "Còn không phải sao! Hai huynh đệ ta đúng là quá thảm!"
"Không ai thảm được hơn ta!" Dương Nghĩa giống như cuối cùng cũng tìm được đối tượng để xả, ôm lấy bả vai Lý tướng quân, nấc rượu một cái, lớn giọng nói, "Ta, với cái trại này, không có công lao cũng phải có khổ lao chứ?"
Lý tướng quân đâu có biết hắn có công lao hay khổ lao gì đâu, cũng đâu phải người quen hay gì, nhưng mà lúc đối mặt với ánh mắt của Dương Nghĩa, hắn rất chân thành gật đầu, "Đúng đúng đúng!"
Được đáp lại, Dương Nghĩa vỗ ngực mình rồi nói tiếp, "Ngươi...!Thức ăn các ngươi ăn...!Quần áo các ngươi mặc...!Giày các ngươi đi, có gì mà không phải do ta dẫn người cực khổ mang về? Là ta, mỗi ngày khổ cực xây dựng gia nghiệp này!"
Lý tướng quân không ngờ lại dễ dàng biết được thân phận của Dương Nghĩa như vậy, lập tức cảm thấy vui mừng không thôi.
Nếu kẻ nắm giữ tiền tài này bị mình xúi giục, vậy không phải là có công lớn rồi sao!"
Quân doanh của họ thiếu gì nhất? Còn không phải là Thần Tài giải quyết vấn đề lương thảo quân nhu ư?!
Chỉ là hắn còn chưa vui được một giây, Dương Nghĩa đã nói tiếp, trái tim nóng bỏng lập tức bị xối một chậu đá lạnh.
Không nghe được tiếng đáp lại, Dương Nghĩa hơi quáng mắt nhìn Lý tướng quân, nghi hoặc hỏi, "Sao ngươi không nói gì?......!Ngươi không cảm thấy những người này rất quá đáng sao? Tài sản thu được từ nhà đám tham quan ô lại đó mang về ném hết vào kho thì thôi đi, lại ném hết vào đống đồ ta vừa kiểm kê xong!!!"
"Sao lại có người như vậy chứ!" Dương Nghĩa gào hu hu, "Sớm biết thế ta không thèm đưa chìa khóa kho cho bọn hắn, đám vương bát đản đó, hại ta phải kiểm kê lại hết đống đồ trong kho lại một lần! Quá đáng, trên đời này nào còn chuyện gì quá đáng hơn được nữa cơ chứ!"
Lý tướng quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Kiều lười biếng nghiêng đầu ngồi bên trên, ánh mắt dạo qua cánh tay gầy yếu của nàng một vòng, cố nặn ra giọt nước mắt chua xót, "......!Đúng là quá đáng."
Nguyễn Kiều chú ý tới tầm mắt của Lý tướng quân, giơ tay nâng ly với Lý tướng quân bên dưới, sắc mặt của Lý tướng quân hơi thay đổi, không nhịn được mà tiến lên, "Ngươi như vậy không sợ Tần tướng quân biết sao?"
Nguyễn Kiều nhấp một ngụm rượu mơ, nhàn nhạt nói, "Biết thì biết thôi, sợ cái gì? Hắn còn đánh thắng được ta chắc?"
Lý tướng quân: "......"
Thấy hắn như vậy, Nguyễn Kiều cười khẽ một tiếng, "Bá tánh đã bắt đầu đổi con cho nhau ăn rồi, nhưng vị trên long ỷ kia vẫn còn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân để tu sửa hành cung xa hoa của hắn.
Một vương triều thối nát như vậy nên sớm bị lật đổ, còn gì đáng để tướng quân nguyện trung thành sao?"
"Hay là, tướng quân tình nguyện trơ mắt nhìn các bá tánh sống trong dầu sôi lửa bỏng, cũng phải thề sống chết trung thành với tên hôn quân kia?"
Sắc mặt Lý tướng quân rất phức tạp, "......!Hoàng thượng là dượng của ngươi."
"Dượng thì sao?" Nguyễn Kiều hừ lạnh một tiếng, "Chẳng qua chỉ là một kẻ lợi dụng ta không quan tâm đến sống chết của ta mà thôi, đừng nói là dượng, cho dù là phụ thân, ta cũng có thể lật đổ!"
"Nhưng......" Lý tướng quân còn muốn khuyên Nguyễn Kiều, nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể há miệng thở dốc.
Nguyễn Kiều ho nhẹ một tiếng, có lẽ là thời gian này hơi mệt mỏi nên nàng debuff kích hoạt hơi nhiều lần, nàng tùy ý lau khóe miệng, nói tiếp, "Ta biết Lý tướng quân còn băn khoăn, ngươi cũng không cần phải trả lời ta ngay, thời gian này ngươi có thể ở chung nhiều với gia đình, đến chừng nào ngươi thông suốt rồi lại đến tìm ta cũng không muộn."
Đúng vậy, Nguyễn Kiều đã sớm theo dõi Lý tướng quân và thuộc hạ của hắn, nàng đã phái người tới kinh thành đón người nhà Lý tướng quân đến, đến giờ Lý gia còn tưởng họ được Lý tướng quân phái người tới đón, thậm chí còn khích lệ Nguyễn Kiều làm việc chu đáo trước mặt Lý tướng quân.
Nghe Nguyễn Kiều nhắc đến người nhà, Lý tướng quân cảm