Hệ thống: [Còn không lớn à? Kế hoạch ban đầu của cô phải bị ném vào thùng rác rồi đấy.]
Nguyễn Kiều đau răng.
Hệ thống nói đúng, trước đó cô cảm thấy nam nhân Tần Vân Huyên này chó quá, định để y ăn chút đau khổ, giai đoạn trước định án binh bất động, chờ nguyên cốt truyện đến thì để y bị người của Hoàng đế đuổi giết sắp chết rồi mới xuất hiện cứu người.
Chỉ là hiện tại, Tần Vân Huyên hoàn toàn không phải thằng ngốc không biết gì như tiểu thuyết viết, ngược lại, y chẳng những đã biết mà còn chuẩn bị từ sớm, vậy những tính toán lúc trước của nàng đều không dùng được.
Thậm chí nàng còn hơi nghi ngờ, trong tiểu thuyết gốc, sau khi nguyên chủ nói ra chân tướng trước mặt Tần Vân Huyên, y đoạn tuyệt tình nghĩa với Sở Tiêu, tra tìm tư liệu bị người của Hoàng đế phát hiện, sau đó bị đuổi giết, bị bắt tạo phản,...!Tất cả liệu có phải đều do y đã tính toán sẵn rồi không.
Chỉ là sau này vì Sở Tiêu là nam chính, có hào quang nam chính mà tác giả cho, còn Tần Vân Huyên chỉ là một nam phụ, nên dù có trâu bò, có tính toán thì cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn xuống sân khấu làm đá kê chân cho nam chính.
Nguyễn Kiều có hơi ngạc nhiên nhìn Tần Vân Huyên, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá y, không phải chú ý vào khuôn mặt khá đẹp trai, mà là thực sự đánh giá con người này.
Bởi vì biết được cốt truyện gốc, ấn tượng của Nguyễn Kiều với y không tốt lắm, nếu phải dán nhãn cho y, đại khái là: Cặn bã, ngu ngốc.
Nguyễn Kiều thậm chí đã một lần cho rằng y có thể làm tướng quân hoàn toàn là vì quyển sách này cần một vai ác như vậy phụ trợ nam chính, vì thế tác giả vung bút lên, để vai phụ Tần Vân Huyên có thân phận tướng quân và chiến công chồng chất.
Dù sao thì y là một người trâu bò đến mức Hoàng đế cũng phải kiêng kị, nhưng chẳng những trong phủ có nội gián và thám tử khắp nơi xếp vào thành cái sàng, còn vì giải quyết phiền toái cho huynh đệ mà cưới luôn biểu muội hay dây dưa huynh đệ vào cửa, nhìn không giống chuyện một người bình thường có thể làm ra.
Nhưng nếu đó là những việc y cố tình làm để mê hoặc tầm mắt của Hoàng đế thì lại mọi chuyện lại rõ ràng hẳn.
Nguyễn Kiều hồi ức lại cốt truyện, không nhịn được bi ai cho Tần Vân Huyên một giây.
Trong một quyển tiểu thuyết nơi nơi đều là tình yêu, chỉ có mỗi mình y nghiêm túc mưu hoa báo thù, mắt thấy có hy vọng thành công, lại bị hào quang vai chính xử lý, nếu là Nguyễn Kiều, nàng cảm thấy mình chắc chắn sẽ hắc hóa, oán niệm sẽ ảnh hưởng đến trật tự thế giới luôn!
"Tướng quân, thuộc hạ có việc muốn bẩm báo, có thể ra ngoài nói không?" Một bộ hạ mặt đen bên cạnh Tần Vân Huyên đột nhiên lên tiếng xen vào.
Nguyễn Kiều đã sớm chú ý tới hắn, từ lúc vừa gặp, người này đã chẳng hề che giấu rằng hắn không thích nàng, Nguyễn Kiều trước đó còn tưởng mình bị ảo giác.
Kết quả vừa nãy Tần Vân Huyên hỏi nàng muốn về kinh thành hay bị đưa đến một nơi an toàn, người nọ đột nhiên thay đổi sắc mặt, hung tợn trừng nàng, giờ còn ngắt ngang lời họ, gọi Tần Vân Huyên ra ngoài, Nguyễn Kiều tỏ vẻ không thể hiểu nổi.
Nàng chắc chắn là mình chưa từng đắc tội hắn, thậm chí còn chưa từng gặp hắn, hắn phát điên cái gì thế?
Chẳng lẽ vì Tần Vân Huyên liên tục hai lần rời Biên Thành không có chiếu lệnh tới tìm nàng, nên hắn không hài lòng khi tướng quân nhà mình yêu mỹ nhân không cần giang sơn?
Nếu là như vậy, Nguyễn Kiều chắc sẽ cười ha hả, quyết định đều do Tần Vân Huyên đưa ra, liên quan quái gì tới nàng?
Tần Vân Huyên nghe người nọ nói, dừng một lát, ừ một tiếng, sau đó nhìn về phía Nguyễn Kiều, "Ta ra ngoài một lát, nàng từ từ suy nghĩ, lát nữa nói cho ta quyết định của nàng."
Nguyên chủ không phải người mặc người khinh bỉ, Nguyễn Kiều cũng không, nàng không trả lời Tần Vân Huyên mà hỏi lại một câu, "Hai người các ngươi muốn ra ngoài nói xấu ta à?"
Tần Vân Huyên:???
Bộ hạ mặt đen: "......"
Tần Vân Huyên quả là mộng bức, "Vì sao nàng hỏi vậy, chúng ta ra ngoài nói xấu nàng làm gì? Chúng ta cũng không còn là trẻ em đang học vỡ lòng, hơn nữa nàng có gì để nói xấu?"
Nguyễn Kiều nhìn bộ hạ mặt đen kia một cái, "Từ lúc thấy ta đến giờ, hắn vẫn luôn đen mặt, còn trừng ta, vừa rồi nghe ngươi muốn đưa ta đi, hắn lập tức nói có chuyện muốn bẩm báo với ngươi, không phải gọi ngươi ra ngoài nói xấu ta thì là gì!"
"Nàng hiểu lầm, Thâp Tam chỉ là có cái mặt đen, chứ không phải cố ý bày sắc mặt với nàng." Tần Vân Huyên dở khóc dở cười, "Có lẽ là hắn thu được tin tức trong quân nên mới muốn nói chuyện riêng với ta, nàng đừng nghĩ nhiều quá, ngoan, nếu nàng không thích hắn, lát nữa ta cho hắn đi múc nước cho ngựa, không xuất hiện trước mặt nàng."
Tần Thập Tam: "......"
Thấy Nguyễn Kiều vừa lòng, Tần Vân Huyên mới mang theo Tần Thập Tam ra ngoài, hai người đi xa một tí, Tần Vân Huyên mơi snói, "Ta biết ngươi muốn nói gì, ý ta đã quyết, không cần bàn nữa."
Tần Thập Tam có chút sốt ruột, "Thiếu gia! Vì sao ngài lại đồng ý đưa nàng ta đi, chúng ta đưa nàng ta đi chẳng phải......"
"Được rồi." Tần Vân Huyên trực tiếp ngắt lời hắn, "Ta sẽ không làm vậy, nếu phụ huynh của ta biết, ta báo thù cho họ mà còn muốn dùng một nữ nhân làm bè, họ ở dưới đó cũng sẽ thấy không yên bình."
"Thiếu gia, từ khi nào ngài lại mềm lòng như vậy? Ngài tỉnh táo lại đi, nàng ta là người Lâm gia, là nữ nhi của kẻ thù!"
"Nàng tuy họ Lâm, nhưng người hại chết phụ huynh ta là gia chủ Lâm gia, là Hoàng đế, nàng không phải là người động thủ với phụ huynh ta, càng không làm chuyện gì có lỗi với phụ huynh ta, ta không thể vì nàng họ Lâm mà làm như vậy, nàng vô tội."
"Rốt cuộc nàng ta đã rót mê hồn canh gì cho ngài vậy? Bây giờ ngài còn cảm thấy nàng ta vô tội?" Tần Thập Tam mặt đầy khó tin, "Lão tướng quân và thiếu tướng quân bị Lâm gia hại chết không toàn thây, trên người nàng ta dù chỉ chảy một giọt máu của Lâm gia thì nàng ta đã không vô tội rồi! Huống hồ nàng ta không hề vô tội!"
"Nàng ta thích