"Cổ tay cũng có thể tốt hơn, tuy có lẽ sẽ kém nhạy hơn lúc chưa bị thương, nhưng nếu ngươi nghiêm túc chữa trị, chưa biết chừng có thể khôi phục bình thường đấy.
"
Lê Nguyên Chiêu không muốn để ý tới Nguyễn Kiều, dù có nghe vậy cũng không chút dao động, trực tiếp coi lời nàng như tiếng ruồi muỗi vo ve bên tai, đôi tay y giao nhau đặt trước bụng, không nhúc nhích.
Nguyễn Kiều thấy y không phản ứng thì chọc y, chỉ cần y không đáp thì nàng sẽ chọc mãi, chọc tay y một lúc, thấy y vẫn không phản ứng, nàng đổi sang chọc ngực y.
Kết quả, vừa chọc được tí, thân thể y đột nhiên run lên, sắc mặt cũng thay đổi.
Nguyễn Kiều thấy phản ứng của y rất thú vị, chọc tiếp, chỉ là không ngờ mới chọc được hai cái, thân thể y tuy có phản ứng, nhưng sắc mặt y đã khôi phục như thường, tựa như sẽ không bị Nguyễn Kiều ảnh hưởng.
Nguyễn Kiều khẽ hừ một tiếng, uy hiếp y, "Ta vừa nói nhiều như vậy, ngươi có nghe không? Nếu ngươi còn không phản ứng, ta sẽ hôn ngươi đấy!"
Lê Nguyên Chiêu: "! ! "
Lúc này Hạ Huỳnh trong tứ đại nha hoàn bưng chén thuốc vào, nghe lời nói như hổ như sói của Nguyễn Kiều, tay run lên, suýt thì làm đổ cả bát thuốc.
Sắc mặt nàng ấy phức tạp nhìn Nguyễn Kiều đưa lưng về phía mình, mãi hồi lâu sau mới khôi phục bình thường, "Điện hạ, công tử nên uống thuốc.
"
"Đưa cho ta đi!" Nguyễn Kiều duỗi tay ra sau nhận lấy bát thuốc.
Lê Nguyên Chiêu ngửi được mùi thuốc quen thuộc, cơ mặt giật giật, dường như sợ Nguyễn Kiều lại làm ra chuyện kinh người nào đó, y cẩn thận dùng khuỷu tay nâng mình dậy, sau đó vươn tay với Nguyễn Kiều.
Cổ tay tuy vẫn bọc như cái bánh chưng, nhưng đã tốt hơn rất nhiều, tuy vẫn không thể chịu được lực, nhưng ngự y cũng đã nói giờ y có thể tập luyện cổ tay dần.
Nguyễn Kiều không ngờ y sẽ phối hợp như vậy, hơi giương mi, cố ý trêu y, "Ngươi muốn tự uống?"
Lê Nguyên Chiêu nghe vậy, lập tức lộ vẻ cảnh giác, ngón tay chạm vào chén thuốc đã không còn nóng, không chút nghĩ ngợi muốn đoạt lấy chén thuốc.
Cổ tay y còn chưa dùng tốt, căn bản không có bao nhiêu lực, đương nhiên không cướp được từ tay Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều cười tủm tỉm nhìn y sốt ruột, cố ý thở dài một hơi, dùng giọng buồn rầu nói: "Làm sau bây giờ? Cổ tay ngươi tạm thời còn chưa dùng sức được, còn chưa khỏi, căn bản không bưng được chén thuốc, hay để ta bón cho ngươi nhé?"
Lê Nguyên Chiêu không nhìn thấy sắc mặt của Nguyễn Kiều, nên không biết nàng chỉ đang đùa y mà thôi, khuôn mặt y quýnh lên, há mồm lại phát ra được từ "Không" khàn khàn mơ hồ.
Một từ này xuất hiện, Nguyễn Kiều và Lê Nguyên Chiêu đều kinh sợ.
Tuy đã nghe ngự y bảo là giọng của y có thể trị, nhưng Nguyễn Kiều hoàn toàn không ngờ lại có hiệu quả trong thời gian ngắn, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đánh chiến trường kỳ.
Kết quả mới không được bao lâu, còn chưa đến ba tháng, y đã có thể phát ra tiếng.
Nguyễn Kiều hứng thú, kinh ngạc tán thưởng: "Ngươi có thể nói chuyện? Ngươi nói thêm câu nữa thử xem?"
Giọng Nguyễn Kiều hoàn toàn giống như đang nói chuyện với thú cưng hoặc trẻ con nhà nàng, nhưng Lê Nguyên Chiêu lại không để ý, y trở tay bắt lấy cổ tay Nguyễn Kiều, tuy vẫn không có sức, nhưng y đã dùng toàn bộ sức lực của mình.
Y há miệng muốn nói ra thân phận của bản thân, nhưng chỉ có thể thở dốc, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngược lại còn vì dùng quá sức mà chảy máu.
Lê Nguyên Chiêu tức khắc nhấp chặt miệng, hơi thở nặng nề.
Nhưng dù y mới chỉ nói được một chữ rồi không nói được gì nữa, Nguyễn Kiều vẫn thấy rất vui, nàng đưa chén thuốc trong tay cho y, sau đó kéo tay y, giọng nói kích động, "Không ngờ mới qua một thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã phát ra được âm thanh rồi! Đây là dấu hiệu tốt! Mau uống thuốc đi, không bao lâu nữa, không chừng ngươi có thể khôi phục!"
Đẩy tay y đưa chén thuốc đến bên môi y, "Đừng ngẩn người nữa, uống đi, ngươi còn đợi ta bón cho à?"
Lê Nguyên Chiêu giật mình, đột nhiên cả kinh, hoàn toàn không kháng cự uống sạch chén thuốc kia.
Nguyễn Kiều nhìn thoáng qua chén thuốc sạch sẽ, thở dài một tiếng, ra vẻ tiếc hận, "Uống hết rồi à? Ta còn tưởng ngươi muốn ta bón cho ngươi cơ~"
Lê Nguyên Chiêu tức khắc bị sặc nước miếng, sắc mặt đỏ bừng.
Nguyễn Kiều cầm chén thuốc đặt lên cái tủ ở bên, một tay vỗ lưng cho y, một tay vuốt ngực cho y, còn mềm mại trách cứ y, "Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy chứ!"
Vì để tiện xử lý nên tôi tớ chỉ cho y mặc một trung y đơn bạc, tay nhỏ mềm mại cách một lớp trung y mỏng vỗ lên ngực y, từng vỗ từng vỗ, giống như lông chim nhẹ nhàng phớt qua.
Lê Nguyên Chiêu cảm thấy mình không những khó chịu vì bị sặc, mà còn bị người ta chiếm tiện nghi.
Phụ hoàng y có rất nhiều nhi tử, công chúa còn có nhiều hơn.
Nhưng các muội muội của y người sau còn ôn nhu hiền huệ hơn người trước, không có một ai ương ngạnh kiêu ngạo, coi mạng người như cỏ rác giống Nguyễn Kiều, tính tình lại còn sáng nắng chiều mưa, thay đổi thất thường.
Điều khiến y càng khó có thể tiếp nhận là: Nàng dường như chẳng quan tâm đến thanh danh, dù là đoạt nam nhân bên ngoài đường hay chiếm tiện nghi của y, nàng vẫn cực kỳ tự nhiên.
Nàng thật sự tùy ý kiêu ngạo, còn quen thuộc hơn cả đám ăn chơi lêu lổng thích hái hoa ngắt cỏ ở Đại An của y.
Cả Tây Triều thế mà lại không có ai quản nàng!
Lê Nguyên Chiêu cực kỳ hoang mang.
Trưởng công chúa Tây Triều thế mà lại là như vậy à?
Dù y có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra trước kia Trưởng công chúa Tây Triều là người như thế nào.
Bởi vì Tây Triều thực sự là một nước nhỏ quá xa xôi, nhỏ đến mức lúc y làm Thái tử Đại An, chỉ khi mỗi năm tết đến, các quốc gia xung quanh thượng cống và phái sứ thần tới chúc mừng thì y mới mơ hồ nhớ tới bên cạnh Đại An còn có một nước nhỏ như vậy.
Lê Nguyên Chiêu mím môi thẳng tắp, nếu y sớm biết Tây Triều có một Công chúa háo sắc như vậy,