Lời nói của Nhiếp Chính Vương không mang theo chút cảm xúc, nhưng bản năng của Tống Tịch vẫn cảm thấy được nguy hiểm, đôi chân mềm nhũn quỳ rạp trên đất.
Hắn hậu tri hậu giác phản ứng lại, hôm nay hắn chọc họa rồi.
Hắn cho Nguyễn Kiều cơ hội làm mất mặt Phụ vương trước mặt mọi người.
Phụ vương ngày thường tuy hiền hòa khoan dung, nhưng hắn biết, nếu để Phụ vương ra tay, vậy tuyệt đối không thể nào là đơn giản cho qua được.
Rất có thể vừa về đến phủ, hắn sẽ mất mạng.
Hắn lập tức nhìn Nhiếp Chính Vương Phi ở bên bằng ánh mắt cầu cứu, nếu không phải mẫu phi liên tục nhắc với hắn là hôm nay Nguyễn Kiều không cho nàng ta mặt mũi, hắn cũng sẽ không đi chọc Nguyễn Kiều.
Nhiếp Chính Vương Phi cũng không dám động vào điểm kiêng kị của Nhiếp Chính Vương, năm đó nàng ta dùng kế giết chết tiện nhân và hài tử của ả xong, suýt nữa đã bị Nhiếp Chính Vương hưu bỏ rồi, sau khi bị vắng vẻ một thời gian dài, nàng ta mới được tha thứ, nàng ta không dám chọc vào Vương gia nhà mình.
Huống hồ, Tống Tịch không phải con ruột của nàng ta, chẳng qua năm đó nàng ta không có con nối dõi, nhận nuôi đến để làm ra vẻ rộng lượng, dùng làm công cụ giúp nàng ta đứng thẳng eo trong phủ mà thôi, giờ nàng ta đã sớm không cần Tống Tịch nữa.
Chẳng qua chỉ là một tên ngu xuẩn nàng ta cố ý nuôi hỏng mà thôi, không còn thì không còn.
Nhiếp Chính Vương Phi tự nhiên dời mắt, chưa từng cầu tình một câu cho Tống Tịch.
Tống Tịch cảm giác hơi lạnh len lỏi lên từ lòng bàn chân, tỉnh cả rượu, "Phụ vương, Phụ vương, nhi tử biết sai rồi! Nhi tử lập tức xin lỗi A Kiều muội muội! Nhi tử nghe mẫu phi bị ủy khuất ở chỗ A Kiều muội muội, lại từng bị A Kiều muội muội từ chối lời cầu thân, uống vài chén rượu, trong lúc men say nói linh tinh, mạo phạm A Kiều muội muội!"
Dục vọng cầu sinh của hắn cuối cùng cũng khiến đầu óc của hắn hoạt động được một lần.
Nhiếp Chính Vương Phi bị hắn kéo xuống nước thầm mắng trong lòng, thấy ánh mắt của Vương gia nhà mình, không thể căng da đầu nói, "Ta chỉ thuận miệng nói với nó vài câu nói trong cung của A Kiều, vốn cũng chỉ là cảm thán nàng lớn nên có chủ ý riêng rồi, lo nàng sau này sẽ có hại, nào ngờ đứa nhỏ này lại hiểu nhầm, nghĩ ta bị ủy khuất, vậy mà lại rượu say đi tìm A Kiều gây chuyện.
"
Nhiếp Chính Vương Phi chú ý thấy sự lạnh lẽo nơi đáy mắt Nhiếp Chính Vương, rùng mình, biết Vương gia nhà mình rất quan tâm đến mặt mũi, hôm nay nàng ta và Tống Tịch làm hắn mất mặt, nếu mình không thể lấy lại được, không chỉ Tống Tịch, nàng ta cũng sẽ không xong.
Nàng ta cứng đờ quay đầu nhìn Nguyễn Kiều, cuối cùng không còn âm dương quái khí nữa, "Ta không ngờ lại là vì ta, A Kiều, việc hôm nay đều do ta, là Hoàng thẩm làm không tốt, Hoàng thẩm xin lỗi ngươi, Hoàng thẩm đưa ngươi nguyên bộ trang sức làm từ trân châu Nam Hải thay lời xin lỗi, ngươi nể tình ngươi và A Tịch cùng lớn lên từ nhỏ, tạm tha cho nó nhé!"
Hôm nay vốn là tiệc sinh thần của Tiểu hoàng đế, Nguyễn Kiều cũng không thể nào thực sự để máu của Tống Tịch văng nơi đây, đen đủi lắm.
Nguyễn Kiều biết nghe lời phải mà thu lại trường kiếm, cắm vào vỏ kiếm bên hông thị vệ, cười một cái với Nhiếp Chính Vương Phi, "Hoàng thẩm nói cẩn thận, bổn cung ở trong cung, hắn ở ngoài cung, ai cùng lớn lên từ nhỏ với hắn? Nhưng hôm nay là sinh thần của Hoàng thượng, Hoàng thúc và Hoàng thẩm đều đã mở miệng vì hắn, ta sẽ bỏ qua! Sau khi trở về, Hoàng thúc và Hoàng thảm phải dạy dỗ hắn cho tốt, không thể vì hắn không phải con ruột mà lơ là quản giáo.
"
Nhiếp Chính Vương Phi nghẹn một ngụm máu ở ngực, trong lòng đã mắng Nguyễn Kiều đến máu chó phun đầy đầu, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra dù chỉ một chút, nàng ta tức đến trắng bệch cả mặt, gian nan nở một nụ cười giả dối, "A Kiều nói gì vậy?! A Tịch tuy không phải con ruột của ta, nhưng thực sự là đứa bé đầu tiên của ta, mấy năm nay vì luyến tiếc nên đúng là ta đã quá chiều nó, ngươi lại nghĩ ta thành thế nào vậy?!"
"Hả? Hoàng thẩm nghĩ nhiều, ta chỉ thuận miệng nói thế, nào dám có ý chỉ trích ngươi!" Nguyễn Kiều ra vẻ vô tội chớp mắt, thở dài một hơi, "Haizz, Phụ hoàng đi quá sớm, năm đó phó thác ta và Hoàng thượng cho Hoàng thúc, áp lực của Hoàng thúc đúng là quá lớn, nhiều năm nay dốc hết sức lực vì triều đình, ngay cả trong phủ cũng không quan tâm dược, may mà Hoàng thượng sắp trưởng thành, có thể san sẻ chút việc giúp Hoàng thúc.
"
Ánh mắt Nhiếp Chính Vương nhìn Nguyễn Kiều rất sắc bén, sau một hồi lâu, hắn đột nhiên bật cười, "Lúc trước Hoàng huynh phó thác các ngươi cho bổn vương, ngươi vẫn còn là một tiểu cô nương, không ngờ nhoáng cái đã lớn như vậy, còn biết thương Hoàng thúc, nhưng ngươi đừng lo cho Hoàng thúc, thân thể Hoàng thúc vẫn còn cường tráng, có thể giúp các ngươi mấy năm, nhưng Hoàng thượng đúng là sắp đến tuổi tự mình chấp chính, đã đến lúc nên một mình xử lý chút công vụ.
"
Dứt lời, Nhiếp Chính Vương còn nâng tay, từ ái sờ đầu Tiểu hoàng đế, "Ngươi dám không?"
Tiểu hoàng đế ngồi bên vốn dĩ tức giận vì tỷ tỷ bị bắt nạt, nhưng nhận được ánh mắt không cho mình hành động của Nguyễn Kiều, khuôn mặt nhỏ dù đỏ bừng vì tức giận nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời yên lặng làm phông nền.
Không ngờ đề tài lại bị chuyển từ Nguyễn Kiều lên người mình, cậu sửng sốt, cảm thấy đôi tay đang sờ đầu mình của Nhiếp Chính Vương tùy lúc đều có thể vặn đầu mình xuống, tức khắc cảm thấy rét run.
Cậu rất muốn né tránh, nhưng nhớ lời Nguyễn Kiều từng nói với mình, cố gắng chịu đựng.
Cậu nỗ lực làm khuôn mặt của mình nhìn có vẻ rất bình tĩnh, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm tựa như không thấy đáy của Nhiếp Chính Vương cũng không lùi bước, nói, "Trẫm không sợ, trẫm là Hoàng đế của Tây Triều, toàn bộ bá tánh Tây Triều đều là trách nhiệm của trẫm, dù trách nhiệm này có nặng đến mấy, trẫm cũng sẽ không lùi bước.
"
Nhiếp Chính Vương đột nhiên cất tiếng cười to, "Vậy ngươi phải gánh vững trách nhiệm của mình, đừng có mới qua hai ngày đã khóc nhè với bổn vương.
"
Tiểu hoàng đế phản bác, "Trẫm không khóc nhè!"
"Được được được, ngươi sẽ không, bổn vương chờ ngày tiểu gia hỏa ngươi không cần mấy lão già chúng ta nữa.
" Nhiếp Chính Vương mặt đầy ý cười, ánh mắt dừng trên người Lê Nguyên Chiêu