Khang Tuấn Trạch tức giận, cha của anh ta sinh bệnh nặng, nhiều bác sĩ cũng chưa xem trọng.
Hôm nay biết được y thánh Lương Kiếm Bình trở về, chỉ ở tiểu khu chờ ông, nào biết người ta căn bản không thèm để ý đến anh ta.
Cũng may là nhà bọn họ nhân mạch rộng rãi, đồng thời lại mời được một vị chuyên gia từ nước ngoài đến, vị chuyên gia này thích vật trang trí bằng ngọc khí của Đông Phương Hoa Quốc, lão vất vả lắm mới làm được một khối trang trí bằng ngọc trắng, nào biết mới đến nơi này đã bị đám nghèo này đâm hỏng rồi.
Mục Vân Đông không lập tức trả lời anh ta, mà là quan sát kỹ lưỡng những viên ngọc vụn trên mặt đất, phát hiện những viên ngọc vụn này cũng không có bất kỳ linh khí nào, cũng không có bất kỳ khác biệt nào so với những viên đá bình thường.
Từ việc mở ra Thiên Nhãn, anh không chỉ có thể nhìn thấy sinh mệnh nguyên khí trên người động thực vật, mà còn có thể nhìn thấy một ít linh khí trên người bảo vật.
Hôm nay, Lương Băng Nghiên lấy ra vật trang trí Kê Huyết Thạch, bên trên lơ lửng một tầng khí tức màu đỏ, tràn đầy linh khí.
- Hừ! Không phải rách nát thì là cái gì, tôi nói vật trang trí này của anh không phải là được đào từ Pinduoduo* đấy chứ, còn là loại chín tệ chín bao ship.
* "Pinduoduo" là một nền tảng thương mại điện tử trực tuyến của Trung Quốc, được thành lập vào năm 2015.
Mục Vân Đông nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Cái gì mà Pinduoduo, vật trang trí của tôi chính là mua ở trên thị trường đồ cổ, còn đặc biệt mời chuyên gia giám định, giấy chứng nhận giám định đều còn ở trên tay tôi.
Các người không có kiến thức nghèo bức thì dựa vào cái gì nói bảo bối của tôi là giả.
Vẻ mặt của Khang Tuấn Trạch trở nên điên cuồng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, vì chứng minh lời nói của anh là thật, anh đã đưa ánh mắt cho Vu Hiểu Hiểu, Vu Hiểu Hiểu lập tức lấy ra một tờ giấy chứng nhận từ trong ba lô.
- À! Vậy chỉ có thể nói là bọn họ mô phỏng thật sự rất thật.
Mục Vân Đông liếc nhìn tờ giấy chứng nhận một cái, sau đó nhàn nhạt nói.
Lúc này, Vu Hiểu Hiểu đột nhiên kéo quần áo của Khang Tuấn Trạch lên:- Khang thiếu, bác sĩ Jason tới rồi.
Khang Tuấn Trạch nhìn về phía ven đường, chỉ thấy gia gia Khang Ngọc Thư và bác sĩ Jason đang chậm rãi đi tới.
- Xong rồi, nếu như gia gia biết tôi làm hỏng lễ vật quý giá như vậy thì còn không nỡ đánh chết tôi.
Anh ta lập tức trút hết lửa giận lên người của đám người Mục Vân Đông.
- Mấy người nghèo khổ các người xong đời rồi, xem ra các người cũng không bồi thường nổi, tôi muốn báo cảnh sát cho các người ngồi tù.
Khang Tuấn Trạch cố ý nói thật to, Khang Ngọc Thư và Jason lập tức chú ý tới động tĩnh ở cửa.
- Trạch nhi, sao lại như vậy?Khang Ngọc Thư rất sủng nịch hỏi.
- Gia gia, những lời nói nghèo hèn này đã đâm hỏng ngọc khí mà con muốn tặng cho Jason tiên sinh rồi.
Khang Tuấn Trạch nói rất uỷ khuất.
Khang Ngọc Thư nhìn mảnh vỡ ngọc trên mặt đất, vẻ mặt đau lòng.
Mục Vân Đông rũ mày cười lạnh, lẳng lặng nhìn Khang Tuấn Trạch đang biểu diễn.
- Tiểu bằng hữu, ngọc này thật sự là do các ngươi đâm hư à?Ánh mắt của Khang Ngọc Thư sắc bén, làm cho trong lòng đám người Lục Tiểu An nổi da gà.
Mục Vân Đông khom lưng nhặt lên một mảnh nhỏ, đi đến trước mặt Khang Ngọc Thư, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Lão nhân gia, lấy tuổi của ông hẳn là có chút lịch duyệt, nhìn kỹ khối ngọc này là thật hay giả đi.
Khang Ngọc Thư nhận lấy mảnh vỡ nhìn kỹ, lão nhíu mày, đối với một người thích ngọc khí thì lão cũng có chút nghiên cứu đối với ngọc, giờ phút này lão nhìn khối ngọc vỡ này cũng có chút do dự.
Khang Tuấn Trạch nhìn biểu cảm của Khang Ngọc Thư, bắt đầu có chút lo lắng, nếu như anh ta mua khối ngọc giả đưa cho Jason, vậy thì nhất định sẽ bị mắng một trận.
- Gia gia đừng nghe tiểu tử này nói bừa, con đã tìm người giám định ngọc khí của con, ngọc là thật.
Là bọn họ làm hỏng đồ, không muốn bồi thường cố ý bôi nhọ.
Khang Tuấn Trạch sốt ruột nói.
Lúc này, Jason ở bên cạnh cũng cầm lấy một mảnh nhỏ nhìn kỹ, hắn thích Ngọc khí, đặc biệt thích vật trang trí chạm ngọc, cho nên cũng có chút nghiên cứu đối với ngọc.
- Lão tiên sinh, cháu trai của anh làm việc không đáng tin cậy.
Jason nhìn nửa ngày, cuối cùng thì cuối cùng cũng đưa ra được kết luận.
Khang Ngọc Thư cũng đã nhìn ra, có chút xấu hổ:- Ngại quá, trẻ nhỏ làm việc không bền chắc, trở về tôi tự mình chọn cho Jason tiên sinh một khối.
- Không cần làm phiền Khang lão tiên sinh, tôi thấy Ngọc Tì Hưu trong nhà Khang lão tiên sinh cũng không tệ.
- Cái gì, anh muốn ngọc tỳ Hưu của nhà chúng ta à?Khang Tuấn Trạch khiếp sợ nói.
- Im miệng!Khang Ngọc Thư quát lớn Khang Tuấn Trạch, lại mỉm cười nói với Jason:- Nếu như Jason tiên sinh thích thì cầm đi, nhưng mà chỉ là một đôi vật trang trí, không thể coi là lễ vật quý giá gì được.
- Tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Jason cười hắc hắc.
Trong lòng Khang Ngọc Thư nhỏ máu, đó chính là ngọc Tỳ Hưu mà ông thích nhất, dùng Hòa Điền Bạch Ngọc thuần khiết khắc thành, tìm người chuyên chế, khoảng một ngàn vạn.
- Được rồi, chúng ta vào ăn cơm thôi.
Khang Ngọc Thư lại nói với Khang Tuấn Trạch.
Khang Tuấn Trạch oán hận nhìn đám người Mục Vân Đông một cái, đột nhiên