- Giọng nói này rất quen thuộc!Mục Vân Đông và Lương Băng Nghiên đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Khang Tuấn Trạch và Vu Hiểu Hiểu chậm rãi đi đến.Khang Tuấn Trạch cũng nhìn thấy Mục Vân Đông, anh ta không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp được hắn.Càng làm cho anh ta kinh ngạc chính là người đứng bên cạnh hắn lại là Lương Băng Nghiên.Lương Băng Nghiên là ai chứ? Đó chính là một trong tứ đại mỹ nữ ở kinh đô, cũng là đối tượng mà con cháu các đại thế gia theo đuổi.
Bởi vì Lương gia có nhà nghỉ dưỡng ở Trạm Hải, còn cùng một tiểu khu với anh ta, Khang Tuấn Trạch may mắn nhận ra cô.Nhưng nhận thức thì nhận thức, anh ta cũng không có dũng khí theo đuổi cô, dù sao thì nhà bọn họ vẫn có chênh lệch với Lương gia, cho nên anh ta mới lui mà cầu theo đuổi Vu Hiểu Hiểu.Vu Hiểu Hiểu cũng coi như là một nhánh hoa của đại học Trạm Hải, nhưng lúc này đứng cùng Lương Băng Nghiên quả thực giống như gà rừng và phượng hoàng, thấy thế nào cũng không thoải mái.- Tôi muốn đôi Ngọc Tỳ Hưu kia.Bỏ qua những suy nghĩ lung tung rối loạn kia, Khang Tuấn Trạch trực tiếp đưa ra giao dịch với ông chủ.Tối hôm qua bị Mục Vân Đông hố một phen, làm hại gia gia của anh ta tổn thất một đôi Ngọc Tỳ Hưu, sau khi về nhà bị mắng một trận, hôm nay tính đến việc đi chợ đồ cổ dạo một phen, nghĩ cách mua thêm một đôi nữa cho gia gia.- Này, có hiểu thứ tự đến trước và sau không.Mục Vân Đông không vui nói với Khang Tuấn Trạch.- Không phải anh nói cái này không đáng mua à?Lương Băng Nghiên nhỏ giọng hỏi.- Bây giờ tôi lại cảm thấy nó đáng giá để mua.Mục Vân Đông lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm:- Lão bản, tôi tới đây trước, đóng gói cho tôi.- Ông chủ, cài này bao nhiêu tiền? Tôi thêm năm mươi vạn.Khang Tuấn Trạch cũng không yếu thế.- Ừm, vị công tử này, giá gốc của Tỳ Hưu Bạch Ngọc Hòa Điền là ba trăm vạn.Ông chủ cười ha hả đáp, bởi vì từ tư thế không ai nhường ai của hai vị công tử mà xem, Ngọc Tỳ Hưu này sẽ bán ra một giá cả mà lão không thể tưởng được.- Tôi ra 350 vạn, đóng gói lại.Khang Tuấn Trạch rất hào khí.- Tôi ra giá bốn trăm vạn.Mục Vân Đông đuổi kịp.- Tôi nói Mục Vân Đông, anh hiểu về ngọc hay không, một con dế nhũi như anh biết thưởng thức à?Khang Tuấn Trạch rất tức giận.- Tôi hiểu hay không thì liên quan gì đến anh, nhưng tôi có thể tặng người khác, không thấy bên cạnh tôi có mỹ nhân à?Mục Vân Đông phản bác, anh còn cố ý nói hai chữ mỹ nhân thật nặng.- Nếu như anh không mua nổi thì có thể không mua, mỹ nhân bên cạnh tôi đang chờ mong đấy.Mục Vân Đông lại kích hoạt một chút.- Tôi ra 450 vạn.Khang Tuấn Trạch cắn chặt răng.- Năm trăm vạn.- Sau trăm vạn.- Cho anh.Mục Vân Đông làm ra một tư thế mời.- Anh, sao anh không bỏ thêm vào.Khang Tuấn Trạch có chút ngốc, anh ta còn đang chờ Mục Vân Đông tăng giá, sau đó lừa hắn một phen, bởi vì anh ta cũng biết đôi ngọc này không đáng giá.
Ngọc này tuy rằng thoạt nhìn rất đẹp, nhưng so với đồ của gia gia vẫn có chênh lệch rất lớn.- Anh không mua nổi à?Mục Vân Đông có chút bễ nghễ nhìn Khang Tuấn Trạch.- Nếu như cậu Khang không mua nổi thì có thể không mua, dù sao thì chạm ngọc này cũng không đáng giá.Lương Băng Nghiên có lòng tốt mở miệng khuyên nhủ, cô và Khang Tuấn Trạch cũng không có khúc mắc, không ngờ anh ta lại bị hố như vậy.Không ngờ lòng tốt của cô ở trong mắt Khang Tuấn Trạch, thoạt nhìn quả thực là khinh bỉ, bị nữ thần của mình khinh bỉ đây là chuyện mà thằng đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được.- Ai nói tôi mua không nổi, ông chủ đóng gói cho tôi.Khang Tuấn Trạch sầm mặt, căng da đầu thanh toán cho ông chủ.Cuối cùng cũng mua được ngọc Tỳ Hưu yêu thích của gia gia, nhưng tính chất của đôi Tỳ Hưu này vẫn kém xa so với đôi của gia gia, lại còn có giá cao như vậy, không biết trở về có bị ai mắng hay không.Lúc ra cửa, Khang Tuấn Trạch oán độc trừng mắt nhìn Mục Vân Đông một cái.- Vừa rồi anh lừa người khác như vậy không tốt đâu.Nhìn Khang Tuấn Trạch rời đi, Lương Băng Nghiên cũng có chút không vui.- Tôi hố anh ta, nếu vừa rồi nhượng bộ anh ta thì người bị hố chính là tôi.Mục Vân Đông nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lương Băng Nghiên một cái, mỉm cười một tiếng:- Lại nói, anh ta có thể không mua, không phải cô có lòng tốt nhắc nhở anh ta à? Người ta có nhận tấm lòng của cô không?Đối với lòng tốt