Lúc Mục Vân Đông trở về ký túc xá trường học thì chỉ có một mình Lục Tiểu An ở đó, những người khác đều đã đi thực tập.
- Cậu đã đi đâu từ buổi sáng vậy? Luận văn của cậu đâu, có qua không?Mục Vân Đông vừa đến đã lập tức liên tục đặt câu hỏi với Lục Tiểu An.
Anh ta rất lo lắng cho Mục Vân Đông, trong khoảng thời gian này, anh đã chứng kiến Mục Vân Đông đổi luận văn một lần, anh nhìn thôi cũng thấy gấp.
Cạn bã như anh ta còn được thông qua luận văn, anh ta cũng không biết tại sao luận văn của Mục Vân Đông lại không được duyệt.
- Sau này đừng đề cập đến luận văn với tôi nữa, hiện tại lão tử không thèm mấy cái này.
Mục Vân Đông lúc lắc tay.
- Sao có thể không cần chứ, luận văn không thông qua thì cậu không lấy được chứng nhận tốt nghiệp.
Lục Tiểu An sốt ruột nói.
- Yên tâm đi, tôi có cách khác.
Mục Vân Đông vỗ vỗ vai của Lục Tiểu An.
Mục Vân Đông rất cảm động, trong trường học này, Lục Tiểu An là bạn bè tốt nhất của anh.
Nhưng thành tích và gia cảnh nhà anh ta không tốt, nghe nói trường học đã xếp anh đến một bệnh viện cộng đồng để thực tập, Lục Tiểu An rất không hài lòng, hiện tại cũng luôn luôn muốn bàn bạc lại với trường học.
- Anh em, chờ thêm một thời gian nữa, tôi sẽ cho cậu một chỗ tốt.
Trong lòng Mục Vân Đông lặng lẽ nói.
Mục Vân Đông lấy trang bị hệ thống ban thưởng cho anh ra, chỉ thấy một hòm thuốc, một bộ áo bào trắng, một mũ trắng, còn có một lá cờ, lá cờ trên đó viết "Thần y Mục Vân Đông".
- Không biết tôi có nên mặc trang bị như vậy ra ngoài xem bệnh cho người khác không?Trong lòng Mục Vân Đông oán thầm.
(Đúng vậy, chính là như vậy.
) Đó là âm thanh của hệ thống.
- Cậu lừa tôi à?Trong lòng Mục Vân Đông kêu r.ên, bộ dáng này chẳng phải là cách ăn mặc của giang hồ du y thời cổ sao?(Muốn có thưởng thì phải nghe lời.
) Lại truyền đến âm thanh của hệ thống.
Mặc kệ, chẳng cần biết có phải là cách ăn mặc của giang hồ du y hay không, chỉ cần có phần thưởng, hy sinh một hình tượng đẹp trai thì có là gì.
Mục Vân Đông ăn mặc xong liền đi ra ngoài, Lục Tiểu An đang ăn dở tô mì nhìn thấy bộ dáng của Mục Vân Đông thì giật mình.
- Mẹ nó, Đông ca, cậu mặc trang phục gì vậy? Đây là muốn đi đâu vậy?- Đi dạo bốn bể, xem bệnh cho người ta.
Mục Vân Đông nhàn nhạt đáp.
- Mặc bộ đồ này ra ngoài à? Cậu không sao đấy chứ?Lục Tiểu An đứng lên, sờ trán Mục Vân Đông:- Cậu không có phát sốt chứ? Đông ca, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Có phải bị luận văn kíc.h thích hay không?Mục Vân Đông bỏ tay của Lục Tiểu An xuống, đập vai của anh ta.
- Không sao, anh đây rất khỏe, chờ lấy tôi, trở về mời anh ăn cơm.
- Ai! Lục Tiểu An hô to ở phía sau, nhưng Mục Vân Đông đã sớm ra khỏi phòng ngủ, bạch bạch bạch xuống lầu.
- Xong rồi, tinh thần của Đông ca nhất định có vấn đề, tôi phải gọi các anh em trở về xem thử.
Lục Tiểu An lập tức gọi điện thoại cho mấy người bạn học trong ký túc xá, nói cho bọn họ biết tình huống của Mục Vân Đông.
Mục Vân Đông đeo hòm thuốc, cầm lá cờ, đi rất phong cách ở trong sân, một cơn gió thổi qua, lá cờ phần phật rung động.
- Xem người kia kìa, trang phục thật là kỳ lạ!Trong sân trường có người phát hiện Mục Vân Đông.
- Đúng vậy, đầu năm nay còn có người mang hòm thuốc đi ra ngoài, anh ta là bác sĩ đi chân trần à?- Mẹ nó, thần y Mục Vân Đông, có cần phải khoác lác như vậy hay không?- Ha ha ha, anh ta điên rồi à, giả vờ giả vịt cũng không cần làm thành bộ dạng này chứ?! Trên đường đi, không ngừng có bạn học chỉ trỏ, Mục Vân Đông không để ý chút nào, vừa lên buổi trưa anh đây liền kiếm lời năm trăm vạn, những lời nói nhảm này của các người so với tiền của anh đây thì tính là cái gì.
Khi đi qua tòa nhà hành chính làm việc, Mục Vân Đông rất tự nhiên đứng im lặng dừng chân lại một hồi lâu, không khéo không khéo, thầy hướng dẫn Vương Hoằng vừa vặn ra khỏi tòa nhà hành chính.
Mặc dù Mục Vân Đông đã thay trang phục, nhưng Vương Hoằng vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra anh, lão đi thẳng đến bên cạnh Mục Vân Đông.
- Nha, trang điểm thành hình dáng này, rất là phong cách!Vương Hoằng trào phúng nói.
- Thế nào, anh đây đẹp trai không?Mục Vân Đông hất đầu lên, lấy tay vén mũ lên một cái.
Vương Hoằng cúi đầu xích lại gần Mục Vân Đông, nhỏ giọng nói:- Nhận thua rất khó à? Không phải chỉ là hy sinh một đêm nho nhỏ thôi à? Hà cớ gì?Mục Vân Đông ngẩng đầu lên:- Anh đây không muốn.
- Hừ, rồi em