Bình ổn lại tâm tình của mình, anh đã không còn rối rắm quá nhiều, lại bắt đầu công việc xem bệnh ở phòng khám.
Lần trước Đường Yên Mộng bắt được một nhân chứng quan trọng, lập được đại công, tâm tình lập tức rất tốt.
Cô biết tất cả những điều này đều do Mục Vân Đông mang đến cho cô, nếu ngày đó không gặp được Mục Vân Đông, đừng nói là lập công, mà để chứng nhân quan trọng như vậy bỏ trốn, nói không chừng đều sẽ bị xử phạt.
Hôm nay khó được có thời gian rảnh, liền nghĩ đến gọi điện thoại cho Mục Vân Đông.
"Thế nào, Mục đại thần y, hôm nay có thời gian ra ngoài một chút hay không?"Trong điện thoại nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đường Yên Mộng, Mục Vân Đông quả thực như bị sét đánh, không động đậy nổi.
"Này này, bác sĩ Mục, anh có đó không?""A a, tôi ở đây.
"Mục Vân Đông rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, thì ra hôm nay thật sự có may mắn, lại có mỹ nữ mời.
Lập tức đẩy người bệnh trong phòng khám ra, lấy chìa khoá lên xe rồi chuẩn bị xuất phát.
"Lão đại, hôm nay không mang theo tôi ra ngoài à?"Trương Tiểu Mãnh hỏi.
"Đại đội trưởng Đường mời, anh xác định muốn đi à?"Mục Vân Đông nở một nụ cười nghiền ngẫm.
"Ôi ôi, không thể đi được nữa, tôi không giỏi làm bóng đèn.
""Trông nhà cho tốt.
"Mục Vân Đông lái chiếc Ferrari của anh, một đường ngâm nga đi tới cục công an.
Đường Yên Mộng đã sớm thay thường phục, chờ ở ven đường.
Nhìn thấy Đường Yên Mộng ở phía xa, Mục Vân Đông lái xe chạy đến bên cạnh cô, quay cửa kính xe xuống, nhiệt tình mời.
"Người đẹp, lên xe.
"Đường Yên Mộng lên xe, Mục Vân Đông lại trêu chọc:"Hôm nay mỹ nữ muốn đi chơi chỗ nào, tôi sẽ làm tài xế, hôm nay tùy cô sai sử.
"Đối mặt với Mục Vân Đông nhiệt tình, Đường Yên Mộng chỉ cười cười:"Nghĩ cái gì đấy, gọi anh tới là muốn đưa anh đi gặp một người.
""Hả? Gặp người à.
"Nhiệt tình của Mục Vân Đông lập tức bị làm lạnh, như bị dội nước lạnh.
"Đó là một người bệnh, một người bệnh rất quan trọng đối với tôi.
"Đường Yên Mộng nghiêm mặt nói.
"Hả?"Mục Vân Đông gật đầu, anh nhìn thấy vẻ mặt của Đường Yên Mộng có chút nghiêm túc, bởi vậy không trêu chọc nữa.
"Vậy thì dẫn đường đi.
"Xe chạy hơn bốn mươi phút, dừng lại ở cửa một khu biệt thự.
"Hinh Viên, tên này thật nhã nhặn.
"Mục Vân Đông khen.
Khu biệt thự này không giống với tiểu trấn Lan Loan của Mục Vân Đông, nó thoạt nhìn cũng không xa hoa lắm, giống như là một sơn thôn nhỏ yên tĩnh.
"Nơi này là nơi cư trú của một số cán bộ về hưu và người nhà của một số quân nhân, người ở đây phần lớn đều là những người đã cống hiến cho đất nước, hoặc là người nhà của bọn họ.
"Đường Yên Mộng giới thiệu.
"Thì ra là vậy.
"Mục Vân Đông gật đầu, nghe thấy mấy chữ cống hiến vì đất nước, trong lòng anh rất là kính nể.
Đi vào trong một căn nhà biệt thự tràn đầy dây thường xuân, Đường Yên Mộng nhẹ nhàng gõ gõ cửa, cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên thân thể gầy ốm, hơn 50 tuổi đi ra.
"Chào dì Liễu!"Đường Yên Mộng cung kính chào hỏi.
"Ôi, là Tiểu Mộng à, mau mau mời vào.
"Dì Liễu nhiệt tình chào hỏi.
Đi vào trong phòng, Đường Yên Mộng giới thiệu với dì Liễu:"Dì à, vị này chính là Mục thần y mà con mời đến, con muốn anh ấy xem bệnh cho anh Phong.
""Xin chào!"Mục Vân Đông cũng cung kính chào hỏi.
"Tiểu tử đừng khách khí, cậu đến xem bệnh là tốt rồi, đứa nhỏ này của tôi bệnh cũng không nhẹ, có thể trị được thì trị, không thể trị cũng không quan trọng.
"Dì Liễu nhàn nhạt nói, giống như đã sớm quen rồi.
"Dì đừng lo lắng, thần y này không giống, bản lĩnh lớn đấy.
"Đường Yên Mộng dùng sức khen Mục Vân Đông.
"Lại có thể lớn hơn y thánh Lương Kiếm Bình à? Lương Kiếm Bình đã tới bao nhiêu lần rồi, tiểu Mộng à, sau này chuyện của anh Phong của con bớt nhọc lòng đi, con nên nói chuyện yêu đương đi, sống ngày tháng của mình thật tốt, đừng chậm trễ thanh xuân của mình.
"Dì Liễu khuyên nhủ.
Lời nói của dì Liễu làm cho trong lòng Đường Yên Mộng lấp kín, rất là không dễ chịu.
"Dì đừng nói nữa, nếu người đã tới thì thử lần này đi, nói không chừng lần này sẽ khả quan hơn.
""Được rồi, vậy thử xem.
"Dì Liễu cũng không từ chối nữa, chỉ là không khả quan thì thế nào, thất vọng cũng không phải một lần hai lần.
Cuộc đối thoại của hai người cũng không làm Mục Vân Đông tức giận, nói thật, tuy hiện tại y thuật của anh đã phát triển, nhưng vẫn có rất nhiều bệnh vẫn không trị hết.
Nếu như anh không có hệ thống trói định, cho dù sau này anh có thể đạt tới mức độ cao như Lương Kiếm Bình thì cũng không phải thấy bệnh gì cũng có thể trị.
Dì Liễu mang theo hai người đi vào một căn phòng ở lầu một, chỉ thấy một thanh niên đang nằm ở trên giường, mặt gầy ốm, bởi vì hàng năm không thấy mặt trời nên sắc mặt có chút trắng bệch.
"Anh ấy tên là Từ Phong, từng là chiến hữu của tôi, trong một lần tập độc vây quét, anh ấy vì cứu tôi mà bị súng bắn làm bị thương rất nặng, từ đó trở thành người thực vật.
"Đường Yên Mộng giới thiệu tình huống cho Mục Vân Đông, trong mắt hàm chứa nước mắt.
Nghe Đường Yên Mộng giới thiệu, Mục Vân Đông cũng là lệ nóng doanh tròng.
"Được rồi, các người đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ tận lực cứu trị.
"Anh sợ Đường Yên Mộng nói xong sẽ khóc, lập tức đuổi hai người ra ngoài.
"Dì Liễu, chúng ta ra ngoài đi, đừng ảnh hưởng đến việc xem bệnh của bác sĩ Mục.
"Hai người phụ nữ đi ra ngoài, Mục Vân Đông mở Thiên Nhãn ra, phát hiện toàn thân Từ Phong tổng cộng bị thương bảy chỗ, chỗ nặng nhất ở phần eo.
Không thể không nói Từ Phong thật sự là mạng lớn, không có một vết thương nào đánh vào chỗ tử yếu, bằng không đã sớm quy thiên.
"Bây giờ gặp được tôi, tôi sẽ làm cho anh tái hiện