Phú Quốc Đảo thành công dựng lên đại trận, linh khí vô cùng đậm đặc. Hoàng Minh nghe Cao Trang nói đến lúc này mới hiểu. Bán nguyệt thụ chính là loại cây làm dẫn, có khả năng hấp thụ và sinh sôi linh khí. Mỗi cánh hoa của Bán Nguyệt Thụ rơi xuống đều hóa thành linh mạch tinh khiết như ban đầu. Thậm chí là có phần gia tăng thêm nồng độ.
Chỉ trong một ngày, vô số thiếu niên đang đứng ở bình cảnh, ngay lập tức đột phá. Tiếng reo hồ vang khắp đảo. Kể cả yêu thú cũng như thế, Hoàng Minh thì lại có chút tiếc rẻ. Mịa nó, hắn lại không thể nào hấp thu linh khí, bựa thế không biết.
Lúc này cả đám cao tầng đang vây quanh Hùng Phương, Hùng Phương thân hình gấu to lớn, đang chậm rãi thở đều. Thân hình hắn đã được băng bó lại, hắn vẫn thở đều, Hoàng Minh không tiếc một lần dùng Bách Hiểu để kiểm tra. Phát hiện thân thể hắn lúc này tuy suy yếu, cảnh giới sút giảm nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Hắn cũng thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bách Hiểu có nói vài ngày nữa hắn sẽ tỉnh lại. Hoàng Minh nói xong, mọi người cũng không ai nghi ngờ. Ở đây Hoàng Minh lời nói vô cùng có trọng lực.
- Tất cả mau chóng về tu luyện, tận dụng thời gian đi, nhất là các đệ.
Mọi người gật đầu, ai về nhà lấy.
- Lão đại, ngươi không về tu luyện sao?
Chu Du nán lại hỏi. Hoàng Minh cười khổ, hắn cũng muốn tu luyện lắm chứ, thế nhưng hắn tu luyện có được đâu.
- Ta còn nhiều việc bận rộn, đệ cứ về trước đi.
Chu du gật đầu, đoạn đi được mấy bước, hắn để lại một câu nói:
- Lão đại, ngươi nên tìm Phụ Mẫu ngươi. Họ từ hôm kia chưa thấy!
Hoàng Minh giật mình, hắn thầm trách mình sao lãng, mải mê việc công mà quên mất việc tư.
Biên giới Vân Nam Quốc. Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới cổng thành, sau một hồi kiểm tra thì đi qua chậm rãi tiến vào Vân Nam quốc.
- Công chúa, chúng ta tới Vân Nam quốc rồi!
Một thiếu nữ nhỏ tuổi thò đầu ra, ríu rít nói.
- Nha đầu này, be bé cái miệng thôi!
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút lạnh lùng.
- Hi hi, ta quên mất, tiểu thư à, chúng ta đến nơi rồi!
Phía trước xe ngựa, một người trung niên đánh xe, giọng nói vô cùng trầm.
- Tiểu thư, hiện tại vẫn là cách Vân Nam kinh thành khá xa, hiện tại chúng ta cần đi nhanh hơn, tốt nhất là đến kinh thành sớm.
- Ừm, làm phiền tướng quân rồi!
Giọng nói nhẹ nhàng thốt ra.
- Cha!
Trung niên quất roi vào mông ngựa, thúc cho hai con ngựa chạy nhanh hơn. Đi nửa ngày đường đã bắt đầu thấy có những thôn xóm nhỏ.
Nha hoàn trong xe vô cùng thích thú, mở rèm xe tay chỉ lung tung, vô cùng vui vẻ.
- Tiểu thư, lần này đi theo Thái... À không thiếu gia, liệu có tìm được ngài ấy!
Nha hoàn này miệng cứ líu lo, vô cùng vui vẻ nói.
Thiếu nữ kia hơi bặm môi, đôi
môi anh đào vô cùng tươi tắn. Nàng hơi nhíu đôi lông mày xinh đẹp, nói nhỏ:
- Huynh ấy có nói, Vân Nam là nhà thứ hai của huynh ấy, còn có Thiên Sát, chính là nơi huynh ấy sẽ đến. Đó là một ngôi nhà.
- Thiên sát?
Nha hoàn kia tò mò nhắc lại. Bỗng nhiên quay ra nhìn trung niên đánh xe hỏi:
- Chu thúc thúc, Thiên Sát là ở đâu?
Chu An lắc đầu, tỏ ý không biết. Hắn từng đến Vân Nam rất nhiều lần, thế nhưng chưa từng nghe qua địa điểm hay tên tuổi ai như vậy. Xe ngựa đi nhanh thì thấy phía trước, một đoàn người đang di chuyển.
- Là một thương đội?
Chu An lẩm nhẩm, xe ngựa tiến lại gần hơn, lá cờ thương đội đã rõ hơn, Chu An đã nhận ra, hắn thốt lên:
- Hoa anh đào thương hội?
Bên Trong thiếu nữ kia nghe thấy vậy, trong đầu nàng hiện lên một thế lực mới nổi cách đây vài năm. Ở tại vương quốc của nàng, Hoa Anh đào thương hội phát triển nhanh chóng, giờ đã là một thế lực rất mạnh.
- Đây chắc là thương hội chi nhánh tại Vân Nam, Chu thúc, chúng ta thử đến hỏi thăm một chút, họ có biết Thiên Sát là địa điểm nào không?
Chu An gật đầu, hắn cũng định có ý đó, chiếc xe ngựa đi tới đã rơi vào tầm mắt của thương hội phía trước. Hoa Anh đào thương hội này có tầm bốn mươi người. Hầu hết là thanh thiếu niên. Thế nhưng bọn hắn đều vô cùng có kỉ cương, thấy có người đến vẫn không phá bỏ đội hình, trong lòng có chút đề phòng. Hoa Anh đào thương hội tiếng tăm vang xa, không đám cướp nào dám đánh chủ ý. Trước kia từng có bốn năm toán cướp toàn trên một trăm người, đánh đồng chủ ý lên Hoa Anh Đào thương hội. Vì Hoa Anh Đào thương hội toàn là thiếu niên. Thế nhưng đây chính là mấu chốt. Những lần đánh cướp như thế, tên tuổi của Hoa Anh đào thương hội vang xa vô cùng. Chỉ thấy kết quả người ta truyền lại, những băng cướp này, toàn bộ bị diệt, không ai sống sót.
Từ đó đến nay, không có băng cướp nào dám đánh chủ ý đến Hoa Anh đào thương hội cả. Trừ khí chúng đủ tự tin.
- Biên Ca, Phía sau xuất hiện một xe ngựa!
Người được gọi Biên ca kia gật đầu. Hắn là Trần Biên, năm nay đã hai mươi. Vì tuổi lớn, lại có chút bản lĩnh, nên được cắt cử cầm đầu một đội của thương hội.
Trần Biên dong ngựa ra phía sau, ý định đón đầu xe ngựa.