Đến chap này, mình cũng xin cảm ơn toàn bộ mọi người đã theo dõi và ủng hộ bộ truyện. Hiện nay mặc dù đã không còn là truyện hot nữa, rất nhiều đạo hữu đã drop nhưng mình vẫn tiếp tục chặng đường. Con đường vẫn mới chỉ là bước đầu gian nan. Đứa con đầu lòng của mình sẽ vẫn trên đà tiến tới tu đạo, bước đến thế giới mà hắn phải đến. Gặp gỡ chủng tộc khác, chiến đấu cùng huynh đệ bằng hữu, hồng nhan tri kỉ. Mình đang ở độ tuổi bắt đầu sự nghiệp, công việc bộn bề, mong mọi người hiểu cho. Hơn nữa là, mình mong tất cả mọi người, dù là ở web truyện nào, vẫn mong nhận được những cái like, những đề cử, nhưng cmt và quan trọng nhất là... Cảm nhận của mọi người về câu truyện này, mọi người có thể góp ý, có thể trực tiếp liên hệ với mình nếu có khúc mắc gì khó hiểu. Thậm chí là, mọi người có biết, câu chuyện đến nay đã có bao nhiêu đạo hữu được xuất hiện bên trong hay không? =))
Nhóm facebook hệ thống game tại dị giới hiện nay đã có hơn 20 đạo hữu. Lớn có nhỏ có, nam nữ đều rất vui vẻ. Cùng nhau chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống, nhất là tâm đắc của bản thân trong việc tu luyện. Còn chần chừ gì mà không liên hệ với mình, sau đó là tham gia vào thế giới Hoàng Thiên ngay thôi!!!!!
Đoàn Mỹ Mỹ đã tới đây được ba ngày, thế nhưng hầu hết là không ai tiếp đón. Nàng cảm thấy ở đây không khí hơi kì lạ. Toàn bộ đảo vô cùng yên tĩnh. Trừ những người canh gác, còn toàn bộ nhà cửa đều đóng chặt.
- Nơi này là thế nào đây?
Đoàn Mỹ Mỹ không hề biết là cách đây 4 ngày, Hoàng Minh đã ban bố lệnh khổ tu toàn đảo. Trong một tuần phải có tiến triển nhất định. Kẻ nào đứng chót sẽ phải hạ cấp bậc. Một làn sóng điên cuồng ập đến toàn bộ đảo. Các thanh thiếu niên hừng hực khí thế, điên cuồng bế quan hấp thu linh khí. Không hề ăn uống gì cả, một lòng khổ luyện. Thâm chí những kẻ đến phiên canh gác hay đi tuần cũng rảnh một hai phút là nắm bắt thời cơ vận công.
Đám Đoang Mỹ Mỹ được chuyển tới ở căn nhà dành cho khách. Đây là một căn nhà vô cùng tiện nghi, kì lạ. Nàng rất ngạc nhiên và thích thú với những vật dụng kì lạ mà vô cùng hữu dụng kia. Nhất là chiếc gương soi ở cuối giường của nàng. Nó thật trong, trong như mặt suối vậy. Nàng có thể ngắm nhìn mình rõ ràng vô cùng. Thậm chí đến cả nốt ruồi nhỏ ở cổ mình nàng cũng phát hiện ra.
- Nơi này, tóm lại là sao?
Bao nhiêu câu hỏi vây quanh trong đầu nàng mà không hề có đáp án. Nàng chậm rãi đi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Nơi này linh khí thật đậm đặc, Mỹ Mỹ gật đầu. Từ khi bước chân lẻn đảo nàng đã nhận ra điều này
rồi. Bỗng nhiên nàng để ý bên trái mỏm đá kia, có một bóng dáng thấp thoáng. Tò mò, nàng từ từ bước tới. Đi gần ba mươi mét, nàng đã nghe thấy những tiếng răng rắc rõ mồn một. Rồi tiếng rào rào. Nghe như có vật gì đó bị phá vỡ, sau đó là rơi xuống vậy. Bước thêm một chút, ghe nhìn qua mỏm đá. Nàng kinh ngạc phát hiện một thiếu niên. Hắn mái tóc thả tung bay, gió làm tóc xù lên trong gió. Thân hình hắn mặc một bộ đồ màu đen, khuôn mặt trẻ lại có chút lạnh lùng. Hai tay hắn thay nhau nện vào tảng đá lớn phía trước. Đáng sợ là tảng đá bị vỡ ra từng mảng trước những phát đánh của hắn. Mỹ Mỹ khuôn mặt có sợ hãi, có thán phục, lại có chút hồi hộp. Nàng không rõ cảm giác lúc này của nàng là sao.
Thiếu niên kia mồ hôi nhễ nhại, hai tay có chút chậm lại. Thế nhưng ánh mắt vẫn kiên cường. Mỹ Mỹ không hiểu tại sao nàng lại như bị hút hồn vậy.
- Hắn, hắn thật nam tính!
Không hiểu sao nàng lại có thể thốt ra một câu như vậy. Chính nàng cũng không phát giác ra tại sao miệng nàng lại buột ra một câu như thế. Giọng nói của nàng tuy nhỏ nhưng không ngờ thiếu niên kia lại phát hiện ra. Hắn ngay lập tức ngoảnh mặt lại, phát hiện ra một nữ tử đang lấp ló sau tảng đá, bốn mắt nhìn nhau. Đoàn Mỹ Mỹ khuôn mặt đỏ rực. Nàng không hiểu tại sao mặt nàng nóng như có lửa đốt vậy. Ngay lập tức nàng xoay người, một mạch chạy về nhà. Ngay lập tức chạy vào phòng cuộn tròn trong chăn. Trong đầu vẫn không nhịn được nhớ lại khuôn mặt kiên nghị ấy. Ánh mắt sáng rực ấy. Trái tim nàng đập nhanh, rạo rực vô cùng.
- Ta, ta bị làm sao đây?
Kiều Phong phát hiện có người nhìn lén mình, lại là một nữ tử lạ mặt. Hắn nhíu mày hai cái, cũng không đuổi theo. Hắn đoán là một tân binh nào đó chắc đi lạc đến đây. Quay lại nhìn tảng đá đã bị bào mòn một phần tư, hắn thở ra một hơi. Quay đầu bước về phòng. Ý định ngày mai tiếp tục..
Tối đến, Đoàn Mỹ Mỹ như người mất hồn, thi thoảng lại khẽ mỉm cười một mình, đôi lúc lại lẩm bẩm hai ba câu gì đó mà không ai nghe rõ. Đan đan kì lạ, cố gắng gặng hỏi mà nàng không chịu nói.
- Tiểu thư, ngươi bị bệnh sao? Đừng làm ta sợ a!
Mỹ Mỹ trừng mắt, quát khẽ:
- Bệnh cái đầu ngươi ấy, thích ăn đòn hả?
Nghe tiếng quát quen thuộc này, Đan Đan mới thở phào nhẹ nhõm. Tiểu thư của nàng vẫn bình thường mà. Vậy tại sao?
Chu An ở một bên, nhìn nhìn Mỹ Mỹ không hiểu hắn đang nghĩ gì trong đầu.