- Ngươi là ai?
Bách Vương dường như có điềm không lành, lão lên tiếng hỏi.
Thiếu niên kia mặt mũi tuấn tú, anh khí bừng bừng. Lão không ngốc, thiếu niên này chính là kẻ gây ra cái tát vừa rồi vào lão. Thiếu niên kia hai tay phủi phủi như vừa chạm vào vật gì đó bẩn thỉu lắm, sau đó cất tiếng nói:
- Nương tử của ta nói phải tát ngươi đến chết!
Thiếu niên kia chính là Đoàn Dự. Hắn thừa dịp giơ lên một cái găng tay mềm mại, nhìn là biết của nữ tử. Tiểu Mễ nhận ngay ra nó, nói:
- Là găng tay của ta!
Đoàn Dự mỉm cười, hắn đưa ánh mắt về phí ma Bách Vương. Bách Vương cảm nhận được sự việc chẳng lành, miệng lão lắp bắp:
- Không, không, đừng...
Tiểu thiếp của lão đã run sợ chui vào trong chăn run rẩy. Đoàn Dự lên tiếng nói:
- Nương tử của ta muốn tát ngươi, rất xin lỗi!
Nói xong bóng dáng hắn biến mất tại chỗ.
Tét, một âm thanh vang lên trong phòng, chỉ thấy Bách Vườn bay một đường parabol cực đẹp vào góc trái nhà, ngã lộn cổ.
- Đây là cái tội ngươi dám đánh chủ ý đến nữ nhân của ta!
Đoàn Dự cất tiếng nhẹ nhàng nói. Hắn chậm rãi đi bộ đến. Bên ngoài đã thấy tiếng người la ó, dường như có người sắp xông vào. Bách Vương chư kịp đứng dậy thì.
Tét! Rầm!
Một cái giáng trời nữa làm lão bay ngược về phía bên phải góc nhà.
- Đây là cái tội ngươi dùng thủ đoạn chèn ép nhạc phụ ta!
Bách Vườn lúc này mặt đã sưng vù lên rồi.
Ầm ầm ầm, tiếng phá của bên ngoài cùng tiếng kêu vọng vào.
- lão gia, có chuyện gì vậy, lão gia!
Đây chắc là gia đinh trong phủ của Bách vườn nghe âm thanh kì lạ mà đến.
- Cứu taaaa!
Chữ ta vừa nói xong lão lại ăn một cáu tát khác. Lão lại bay sàn sạt dưới đât, rê một đường va phải thành giường thì dừng lại.
- Đây là tội ngươi nhìn trộm cô hàng xóm tắm!
Đoàn Dự lại lên tiếng vu khống. Bách Vương rất muốn hét lên rằng lão không hề nhìn lén ai tắm cả. Thế nhưng miệng lão lúc này vô cùng đau rát, máu răng lẫn lộn. Nhếch miệng lên đã đau vô cùng rồi. Thiếu niên này nhất định là tu sĩ, nếu không thì tại sao lão không thể thấy hắn di chuyển chút nào mà đã đánh lão đau như vậy!
- Này, hình như đủ rồi đấy, có người sắp vào!
An An phía sau lo lắng nói. Nàng vừa nói xong thì cửa chính phòng đã bị đạp đổ, một đoàn người chạy vào. Kẻ nào kẻ lấy vô cùng sốt sắng. Thế nhưng...
Ầm ầm ầm, chỉ thấy một đoàn người bay ra khỏi phòng cũng từ cửa chính. Kẻ nào cũng ôm mặt kêu như chết cha chết mẹ.
- Các nàng muốn lão sống hay chết.
Đoàn Dự chỉ vào Bách Vương nói. Lúc này mặt lão đã sưng vếu lên. Chắc đến phu nhân của lão, sống với lão ba mươi năm nay cũng sẽ không nhận ra mất.
- Bỏ đi, không nên giết người!
An An vẫn là lên tiếng như vậy. Hiện tại nàng cũng không biết nên làm như thế nào. Thiếu niên nãy xuất hiện làm đảo lộn tất cả mọi thứ. Nàng vô cùng bối rối không biết giải quyết như thế nào.
Đoàn Dự thấy vậy cũng không hỏi gì nữa.
Hắn một tay túm cổ áo Bách Vương lên, nhấc lão lên khỏi mặt đất, nói như ra lệnh:
- Giấy nợ, xé! Giao ra một nửa tài sản nếu không chết ngay bây giờ!
Ánh mắt sắc lạnh của Đoàn Dư làm Bách Vương kinh khiếp. Lão gật đầu rối rít. Không chết là được rồi, tiền tài mà mua lại được cái mạng của lão là đã đáng giá lắm rồi. Đoàn Dự thả lão xuống đất. Bách vương ngay lập tức bò về phía giường, lấy ra một sấp giấy nợ cung kính đưa cho Đoàn Dự. Ngay sau đó lấy ra giấy tờ cửa hàng của Bách gia.
- Các nàng xem đi. Cầm mấy mang về cho phụ thân các nàng!.
An An lưỡng lự nhưng tiểu Mễ thì không, nàng nhanh tay cầm lấy sấp giấy tờ. Mặt mũi vui mừng.
- Hôm nay đến đây thôi, tạm tha cho cái mạng chó của ngươi, nếu còn dám gây ra cơ sự gì cho nhạc phụ đại nhân của ta, thì coi chừng ta diệt tam tộc của ngươi. Bản thái tử chưa từng nói đùa!
Đoàn Dự nói đến đây, cũng không thèm nhìn thân thể trần truồng đang cong lại như con tôm vì đau của Bách Vương. Hắn lại ôm lấy hai mĩ nữ biến mất.
Nhìn ba người biến mất, Bách Vương thở phào nhẹ nhõm. Lão vô cùng sợ chết, mặc dù lão háo sắc thật, nhưng lão vẫn biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm. Hơn nữa lão cũng không ngu, lão nhớ thiếu niên vừa rồi có để lại một lời cảnh cáo.
" Bản thái tử chưa từng nói đùa"
Tiểu tử kia là Thái tử một nước nào đó. Chắc chắn là vậy, nếu không một thiếu niên bình thường không thể là tu sĩ kinh khủng như vậy được. Lão không dám nghĩ đến việc báo thù rửa nhục. Thận chí mất một nửa tài sản. Lão còn cảm thấy may mắn khi kẻ kia không làm hỏng chân giữa của lão. Kẻ này còn lương tâm mà.
Lão chậm rãi bò ra ngoài, bên ngoài đám gia đinh đang ôm người lăn lộn đau đón. Chỉ một số người đỡ hơn thì mau chóng khiêng Bách Vương đi khám y sư..
Đoàn Dự lúc này đã bế hai mĩ nhân trở về. Trên đường trở về, Tiểu Mễ vụ vẻ hỏi:
- Ca ca này, ngươi tên là gì?
Đoàn Dự đang nhảy bỗng nhíu mày, tay trái vỗ cái bốp vào mông nàng, hung hăng nói:
- Ca ca gì, gọi phu quân!