- Tình hình đến đâu rồi?
Chu Du gật đầu, đáp:
- Đệ chuẩn bị xong rồi, cũng không có gì khó lắm!
Hoàng Minh vỗ vai hắn hai cái, nói tiếp:
- Tất cả nhờ vào đệ thôi, ngày mai ta sẽ bế quan một thời gian. Đệ giúp ta giải quyết công việc nhé.
- Đệ biết rồi!
Chu Du ngay lập tức trả lời.
Hoàng Minh dẫn theo Bát Huy rời đi. Về đến phòng hắn, hắn lấy ra một bộ công pháp đưa cho Bát Huy. Chính là Bát Môn Độn giáp.
- Ở đây có cách thức tu luyện rất rõ ràng. Thời gian này ta sẽ bế quan, không biết là bao lâu. Ngươi phải chịu khó rèn luyện. Đến lúc ta xuất quan mà không có tiến triển tốt gì thì đừng trách ta đá ra khỏi môn hạ!
Hoàng Minh lên tiếng đe dọa. Bát Huy vội quỳ xuống dập đầu.
- Sư phụ yên tâm, nhất định ta sẽ không phụ lòng người!
Mặc dù tính ra Hoàng Minh còn thua Bát Huy một tuổi, thế nhưng trong lòng Bát Huy, hắn coi Hoàng Minh như cha mẹ đẻ của mình vậy. Còn hơn thế, Hoàng Minh chính là mục tiêu sáng nhất trong lòng mọi nam hài nữ hài trên đảo này. Là một mục tiêu dõi theo cả đời.
Hoàng Minh gật đầu cho hắn rời đi. Hai ngày sau Hoàng Minh nhận được số thảo dược, linh dược, kim loại, bùa phù hắn đã bắt đầu tuyên bố bế quan. Vừa ngày hôm hắn bế quan. Trên đảo đã bắt đầu xôn xao. Thứ nhất là tin tức Thiếu gia nhận đệ tử. Lại chính là tên Bát Huy không thể tu luyện kia. Mọi người đều kinh ngạc khi thấy hắn luyện tập ở đoạn đồi bên trái đảo. Nào là chống đẩy, bê đá, chồng cây chuối leo núi, luyện quyền dưới thác nước. Thậm chí Hoàng Minh đã cho làm vô số đồ sắt tăng trọng lượng cho Bát Huy đeo. Và dặn, đến khi nào hắn xuất quan mới có thể tháo ra. Bát Huy rất nghiêm túc nghe lời. Hắn kể cả khi đi tắm hay đi ngủ cũng không bao giờ thái ra chỗ sắt ấy.
Vân Nam thành, một thiếu niên vô cùng anh tuấn, đang thảnh thơi đi trên phố phường. Hai bên tay hắn là hai thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Đáng chú ý hơn là, hai thiếu nữ này sinh đôi, giống nhau ý đúc.
- Tỉ Tỉ, bên kia có tiệm lụa lớn quá!
Tiểu Mễ vui vẻ chỉ vào một tiệm vải lụa to lớn vô cùng. Vô số tấm lụa nhiều màu rất bắt mắt. Đoàn Dự nhìn thấy tấm biển thì bất giác mỉm cười.
- Đi, ta mua cho hai nàng y phục!
Hắn dẫn cả hai người vào trong, bên trong vô cùng nhộn nhịp, kẻ ra người vào nườm mượn. Rất có sinh ý.
- Hoan Nghênh quý khách!
Chủ quầy là một trung niên, tuổi tác chắc cũng đã trên năm mươi rồi. Thấy ba người đi vào, lăm lăm đi ra chào hỏi.
- Hai muội cứ đi chọn đi, yêu thích tấm nào, cứ mang đi.
An An thấy vậy cũng không biết nói sao thì
một bên Tiểu Mễ đã kéo nàng đi lựa vải rồi.
Đoàn Dự không nói một lời nào, đi theo chủ quán vào trong phòng phía sau nhà.
- Số 87 tiệm vải Vân Nam bái kiến thiếu úy!
Trung niên kia không ngờ hành lễ chào hỏi. Đoàn Dự chỉ gật đầu. Bắt đầu hỏi thăm những chuyện thời gian qua! Trung niên kia cũng kể hết mọi chuyện. Nghe đến đoạn Đám Hoàng Minh ăn quả đắng thì vô cùng tức giận. Hắn nghiến răng ken két.
- Dám tổn thương huynh đệ ta, dám khi dễ đại tẩu ta, làm huynh đệ ta chia lìa, ta nhớ rất kĩ.
Hắn lầm bẩm trong miệng, tiếp tục nghe tiếp lời trung niên kia nói.
- Vậy là thời gian ta trở về cũng xảy ra nhiều truyện!
- Vâng! Mọi người vẫn đang chờ thiếu úy trở về đảo.
Trung niên gật đầu lên tiếng.
- Tốt rồi, ta bây giờ trở về đảo, ngươi tiếp tục!
- Rõ!
Đoàn Dự đi ra đã thấy An An cùng Mễ Mễ đã chọn xong vải, thấy hắn đi ra thì vui mừng kêu hắn ôm lấy cho hai nàng.
- Ta đã trả tiền rồi, chúng ta có thể đi được!
Bao nhiệ vải lụa vào tay Đoàn Dự đều biến mất làm cho Mễ Mễ thốt lên!
- Phu Quân, ngươi giỏi quá!
An An cũng vui vẻ. Từ ngày Đoàn Dự đưa hai nàng từ nhà Bách Vương về, hắn đã xin phép phụ mẫu hai nàng đưa hai nàng đi theo. Phụ mẫu nàng đương nhiên không đồng ý. Thế nhưng sau một hồi hắn dùng từ miệng lưỡi không được lại dùng vũ lực cùng tiền tài. Phụ thân nàng bèn thở dài đồng ý. Dù sao cũng là hai nàng đồng ý đi theo hắn. Thà hai tỉ muội hả cho một thanh niên tài tuần còn hơn là một lão già thê thiếp thành đàn.
- Đi, ta đưa hai nàng về ngôi nhà thứ hai của ta!
Nói xong hắn nắm tay dãn hai nàng ra ngoài. Đến cuối thành mua một con yêu thú phi hành. Nhanh chóng bay về phía Phú Quốc Đảo.
Rừng trúc hôm nay trời quang, khá nhiều đám mây bay trên trời làm râm mát vô cùng. Một con Điêu lớn bay trên trời, vang kên tiếng kêu vang cả rừng trúc. Đứng trước cổng nhà là bốn người đang đứng nhìn nhau xúc động.
- Long tỉ tỉ, muội trở về rồi, nhất định ngày muội điều khiển được vòng cổ này, muội sẽ thường xuyên đến thăm tỉ.
Quân Nhược Lan nước mắt lưng tròng mếu máo nói. Tiểu Long nữ hai mắt cũng hơi ướt át, mỉm cười nói.
- Nha đầu ngốc này, tỉ vẫn sẽ ở đây, nhất định tới thăm ta đấy!
Hai người lại không nhịn được ôm lấy nhau.