Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Càn Thiên Hằng trở về


trước sau

Hoàng Minh, kẻ đầu sỏ của chuyện này thì đang nhởn nhơ nướng thịt thỏ. Bên cạnh hắn lúc này chính là Hàng Thanh Nhi, Ngọc Yên Mĩ, Cẩu ca. 

Cẩu ca không hổ là một tên lưu manh, mặc dù lúc đầu còn sợ hãi hai nữ tử như thần tiên này, nhưng chỉ một thời gian ngắn đã vô cùng trơn trượt cười nói vui vẻ. Cứ một tiếng Hàng đại tẩu, hai tiếng Ngọc đại tẩu khiến cả hai nàng đều ngượng chín mặt. Hàng Thanh Nhi thì không sao, nhưng Hoàng Minh cũng không ngờ là Ngọc Yên Mĩ cũng không hề tỏ ra thái độ khó chịu nào. 

Hoàng Minh trổ tài nướng thịt của mình, hương thơm ngào ngạt tỏa ra vô cùng hấp dẫn. Đàn yêu thú của hắn đều ngồi chầu chực, nước miếng chảy ra òng ọc. Khoa trương nhất là con vịt Spyduck. Nó lấy hai tay đỡ lẫy cái mỏ vịt của mình, thế nhưng nước miếng của nó càng ra càng nhiều ướt đầy đất. Ai nhìn thấy nó mà không phì cười thì đúng là có siêu cường lực. 

Ngọc Yên Mĩ hai tay xé nhỏ miếng thịt thỏ cho yêu thú của nàng. Nàng có một con Linh miêu trắng như tuyết, nó nằm trong lòng nàng, lười biếng mà nhai những miếng thịt nhỏ. Hàng Thanh Nhi thì ở bên ôm lấy pikachu, bên chân nàng là bulbasaur, nó cũng đang nhai ngấu nghiến đồ ăn. Hình như Hoàng Minh nướng không kịp với số đông này rồi. 

- Hoàng Minh, ngươi có biết chuyện xảy ra hôm qua không? 

Cẩu ca có chút khựng lại, sáng sớm hôm nay hắn đã biết chuyện này rồi, mấy tên theo dõi hắn dường như đã bỏ đi. Thiên Hạ hội hôm nay chắc chắn gà bay chó chạy. 

Hoàng Minh mặt mũi vẫn bình thản như thường, thậm chí còn hơi ngạc nhiên hỏi: 

- Ngọc Sư tỷ muốn nói tới chuyện gì? 

Ngọc Yên Mĩ nghĩ Hoàng Minh không biết, thế nên chậm rãi kể cho hắn nghe. Cẩu ca ở một bên nín nhịn cười, nhiều lúc muốn lăn ra mà cười cho sung sướng mà lại không dám. Một lát sau hắn mới lên tiếng hỏi Hoàng Minh:

- Hoàng Lão đại à, ngươi nói xem Vũ Vấn Sơn có tìm ra được hung thủ không? 

Hàng Thanh Nhi cùng Ngọc Yên Mĩ đều quay sang nhìn Hoàng Minh, nghe ý kiến của hắn. 

- Không được!

- Vì sao? 

Cả ba người đều lên tiếng hỏi một câu. Hoàng Minh lắc đầu, đoạn sờ sờ lớp da vàng ươm của một con thỏ nướng, mỉm cười nói:

- Vì phụ thân hắn hút rất nhiều thuốc!!

Cả ba người ngẩn ra, không hiểu ý Hoàng Minh là gì. 

Hạ vị diện, Vân Nam đế quốc. 

Hôm nay Vân Nam đế quốc có sự kiện vô cùng lớn. Hoàng Gia chính thức lên ngôi xưng Vương. Chấm dứt bốn trăm ba mươi sáu năm trị vì của Càn gia. Hoàng Chấn giang chính thức lên ngôi Hoàng Đế, chư hầu cùng các cường quốc tại Hạ Vị diện đều cử sứ giả đến tham gia đại lễ lên ngôi. Trong không khí tràn đầy vẻ trang nghiêm của Hoàng cung, Hoàng Chấn Giang uy nghi vô cùng. Thân mặc Long bào, ngồi trên ghế rồng, một thân toát lên khí tức cường giả. Bên cạnh là Trần mẫu, một thân
y phục cao cao mĩ mạo. Vô cùng xinh đẹp tuyệt trần. Trần mẫu lúc này chính là Hoàng hậu. Bên dưới vô số văn võ bá quan đại thần và các tộc trưởng gia tộc còn lại. 

Hoàng Chấn Giang mặt mũi uy nghi, cất tiếng nói:

- Hoàng Gia vâng theo mệnh trời, thống nhất quốc gia, vì dân làm gốc. Nay ta đăng cơ trị vì Quốc Gia, trước là mong đất nước thống nhất không còn phản loạn, sau là mong dân chúng an cư lập nghiệp, quốc thái dân an!

Lời vừa nói xong, toàn bộ văn võ bá quan đều quỳ lại xuống, các chư hầu sứ giả đều hành lễ, tiếng hô vang vọng đại điện:

- Hoàng Thượng Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Âm thanh vạn tuế hùng hồn vang vọng Hoàng Cung. Thế nhưng ngay sau đó, một tiếng nổ vang trời tại bên ngoài Hoàng Điện. Tiếng nổ vô cùng lớn, làm chao đảo mặt đất. Mọi người đều kinh ngạc mà đi ra ngoài. Bên ngoài lúc này đã thấy quân sĩ kẻ chết kẻ bị thương, la liệt nằm trên mặt đất, một cái hố to và sâu, không biết bao nhiêu quân sĩ đã táng mạng vô đây. Hoàng Chấn Giang ánh mắt hơi dựng lên. Không ngờ ngày đăng cơ lại có kẻ đến quấy phá. Trong vòng vây của hơn ngàn binh sĩ, chỉ có hai bóng người. Hai thanh niên. Một người thân hình cao ráo, mặt mũi anh tuấn vô cùng. Mái tóc màu vàng cam, ánh mắt đỏ lên đầy vẻ căm hận. Thanh niên còn lại thì mặt mũi bình thường, tuy không anh tuấn thế nhưng phong thái ung dung vô cùng, trên miệng luôn nở một nụ cười vô cùng tà dị.

- Các ngươi là ai? 

Hoàng Chấn Giang sử dụng linh lực vào giọng nói, tiếng nói của hắn vang vọng không gian cấm thành. Toàn bộ quân lính binh sĩ đều vô cùng khẩn trương, cảnh giác vô cùng. 

Người thanh niên anh tuấn kia, hai mắt đầy những tia máu đỏ, mặt mũi vô cùng dọa người, hắn lớn tiếng quát:

- Hoàng Gia các ngươi có gan tạo phản, quên mất thân thần tử mấy trăm năm qua. Hôm nay ta Càn Thiên Hằng nhất định sẽ đòi lại tất cả. Toàn bộ Hoàng gia các ngươi nhất định sẽ phải đền tội. 

Âm thanh vang vọng khắp xung quanh. Quần Thần đều kinh hãi vô cùng. Đại Hoàng tử của Hoàng Thất, Càn Thiên Hằng trở về sao? 

Giữa lúc này, một thân ảnh vun vút lao nhanh đến. Thanh niên có nụ cười ta dị kia ngay lập tức để ý, ánh mắt lộ lên tia nghi hoặc. Miệng lẩm bẩm:

- Sao lại có chút quen thuộc?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện