Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Bát Môn Độn Giáp khủng bố


trước sau

Kiếm ảnh tràn ngập nhanh chóng bủa vây Bát Huy vào trong làm toàn trường khiếp sợ. Ai cũng kinh hãi không thôi. Trong giây phút ai cũng nghĩ rằng Bát Huy khó có thể tránh thoát thì đúng lúc này. Bát Huy thân thể biến mất, tốc độ thật không thể tin được. Tại vị trí của hắn vừa đứng, kiếm quang ngập trời chém xuống ầm ầm, bụi mù bay lên. Thế nhưng ai cũng không nhìn vào nơi đó, vì toàn bộ ánh mắt đều đang tập trung vào một cây cột bằng đá khá cao, trên cột có điêu khắc hình một con rồng đang quấn lấy cây cột ngụ ý muốn bay lên. Cây cột bằng đá này cao chừng bảy mét, ấy vậy mà lúc này bên trên cột đá, Bát Huy đang đứng nơi đó. Hai tay chậm rãi tháo những dải băng ở cổ chân, sau đó là cổ tay. Cuối cùng là cởi áo trên người xuống. Một đám đồ được hắn giơ lên không trung. Toàn bộ ánh mắt đều chăm chú nhìn vào hành động kì lạ của Bát Huy.

Thiếu niên mặt mũi bình thường kia có chút giật mình, cảnh tượng này hắn thật sự rất quen thuộc, hai mắt hắn vô cùng kinh ngạc.

Bát Huy ngẩng mặt lên trời, nước mắt tràn ra ngoài, hắn cười lớn mấy tiếng vô cùng rung động, không hiểu sao ai cũng thấy một cảm giác thê lương, Bát Huy gào lên:

- Sư Phụ, hôm nay con sẽ phá bỏ rào cản thứ nhất, nhất định sẽ giết chết kẻ thù, không phụ lòng của người!

Từ ngữ cuối cùng mà Bát Huy nói xong, hắn buông toàn bộ đám đồ trên tay ra. Những vật kia nhanh chóng rơi xuống phía dưới, đến khi chạm đất thì. Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, mặt đất như chao đảo, vô số người đứng không vững ngã ngửa ra sau. Chấn động kịch liệt này làm ai cũng khiếp đảm. Vừa rồi là chuyện gì, kẻ ngốc cũng có thể đoán ra. Chính là đám đồ đạc của thiếu niên kia. Thật là kinh khủng, rơi từ độ cao kia xuống mà rung động mặt đất. Có thể thấy sức nặng của chúng. Nặng, vô cùng nặng. Vậy mà thiếu niên kia đã đeo trên người, khi nãy còn đánh nhau một đoạn.

Thiếu niên quan chiến kia đã rung động rồi. Giống, quá giống, chẳng lẽ đây là...

Càn Thiên Hằng nhìn đám bụi mù còn chưa biến mất, lòng đã run rẩy vô cùng. Đối phương khi nãy còn đeo đám sắt thép kia trên người hắn đã ăn hành toàn tập, bây giờ nếu cởi ra thì... Càn Thiên Hằng nuốt nước bọt ừng ực. Sợ hãi mà nhìn về phía Bát Huy.

Bát Huy lúc này như một con quái thú, ánh mắt hắn đỏ rực, hai tay bám xuống đầu cột đá, cả thân hình rơi vào động tác như muốn nhảy xuống. Thình lình hắn hô lên

- Cổng Thứ ba, sinh môn mở!

Rào rào rào, xung quanh Bát Huy linh lực bao trùm toàn bộ người hắn, một đoàn linh khí màu xanh lá cây. Toàn trường há hốc miệng sợ hãi. Linh khí xuất ngoại. Ta đang làm mơ sao?

Hoàng Chấn Giang kinh hãi không nhịn được nói:

- Là Linh khí Phóng xuất, sao có thể như vậy?

Trần mẫu đứng bên cạnh
cũng ngạc nhiên không kém, thế nhưng rất nhanh nàng đã nhận ra, đây mặc dù giống linh khí phóng xuất của Huyền Thần cảnh giới, thế nhưng không phải.

Thiếu niên đứng ngoài kia kinh hãi mà hô lên:

- Không sai, chính là Bát Môn Độn Giáp!

Thế nhưng lúc này Bát Huy đã điên cuồng rồi, miệng hắn lại hét lớn:

- Cổng thứ tư, Thương môn mở!

Khí thế của hắn lại cuồn cuộn dâng cao vô cùng, chưa dừng lại ở đó:

- Cổng thứ năm, xà môn mở!

Tiếng hét vang trời, gân xanh trên người Bát Huy nổi lên cuồn cuồn, mái tóc hắn bị linh khí làm cho bay dựng lên, khí thế càng dâng cao hơn gấp chục lần.

Càn Thiên Hằng biết đại sự không ổn, vô cùng sợ hãi, quay lại mong sự trợ giúp:

- Việt Anh huynh đệ, cứu ta!

Thiếu niên kia tên là Việt Anh. Lúc này đang kinh ngạc cùng suy nghĩ vô cùng. Hắn thật không thể tin là mình lại gặp Bát Môn Độn Giáp ở đây. Thế giới này thật điên cuồng. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, hắn thật khó tin vào đôi mắt của mình nữa.

Ầm ầm ầm, Việt Anh ngay lập tức được bao phủ bởi một đoàn linh khí, hắn chậm rãi bước lên phía trước từng bước, khí thế không ngừng tăng lên. Hoàng Chấn Giang sợ hãi. Huyền Thần cảnh giới, thật sự là Huyền Thần cảnh giới. Việt Anh cứ thế bước tới, khi còn cách Bát Huy trên cột không xa, hắn cất giọng hỏi:

- Sao ngươi học được Bát Môn Độn Giáp?

Bát Huy ánh mắt đỏ rực, thế nhưng không hề mất đi ý thức, hắn rõ ràng cảm nhậm được khí tức của đối phương. Rất mạnh, mạnh hơn hắn nhiều lắm. Thấy đối phương lên tiếng hỏi, lại hỏi đúng tên công pháp của mình. Bát Huy cũng kinh ngạc không thôi, ánh mắt có tia cảnh giác vô cùng.

- Nói đi, ai day cho ngươi môn công pháp này?

Việt Anh lần nữa nói, khí thế dâng cao, áp lực càng lớn.

Bát Huy cũng chẳng cần giấu giếm. Hừ lạnh nói;

- Tất nhiên là sư phụ ta!

Việt Anh chờ chính là câu nói này, hắn lại hỏi:

- Sư phụ ngươi tên là gì?

Bát Huy ánh mắt có chút hòa hoãn lại, hắn nói với giọng điệu vô cùng tự hào;

- Sư phụ ta chính là Hoàng Chấn Minh!

Việt Anh giật mình, một tiếng sét vang lên nên tai, hắn hô hấp vô cùng nhanh, thái độ vô cùng kì lạ, trong đầu nhớ lại toàn bộ sự kì bí của Hạ vị diện. Từ pokeball, sau đó là Hoa Anh đào thương hội, sau đó ở đây là Bát Môn Độn Giáp. Liệu Hắn thật sự tìm được hay sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện