Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chỉ giết trung vị thần


trước sau

Giọng nói này cất lên không ai khác chính là Hoàng Kiếm. Thân hình hắn đứng thẳng tắp ở trên Kim trúc sinh mệnh đầy ngạo nghễ. Tên phụ tá mặt đã cắt không còn một tia huyết sắc. Hắn có cảm giác như từ quỷ môn quan dạo một vòng trở về. Trước mặt hai mươi phân mũi kiếm sáng loá, mặt kiếm thậm chí có thể soi được.

Toàn thân mồ hôi đâm đìa run rẩy không cất được một lời nào.

- Tiền bối, là vãn bối quản giáo không tốt, cầu xin tiền bối giơ cao đánh khẽ!

Tên trại chủ vội vàng quỳ mọp xuống. Hai cái đầu gối đối với giặc cướp bọn hắn thì đều là thứ không đáng giá tiền nhất. Chỉ cần tính mạng còn, bọn hắn nhục nhã nột chút thì có là bao.

Trại chủ đã quỳ rồi, những kẻ khác còn dám đứng. Một loạt đều sợ hãi mà quỳ xuống. Nhất là những kẻ khi trước còn sống mà trở về. Bọn hắn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng kia. Một người đại chiến cùng mấy ngàn người. Hắn giống như một sát thần đi tới đâu đều gặt hái tính mạng tới đó. Không nghĩ tới đã đi xa nơi đó cả tuần thời gian đường đi, ấy vậy mà còn có thể gặp lại tên sát thần này. Bọn hắn không biết nên khóc hay cười, số phận bọn hắn cũng quay trúng số độc đắc quá.

Những tên hạ vị thần khác một số lưỡng lự, một số đều khinh thường. Thế nhưng trại chủ là trung vị thần thực lực mạnh mẽ còn phải quỳ gối, bọn hắn có thể đứng được sao?

Rất nhanh toàn bộ không ai bảo ai, thà rằng tin là như vậy chứ nhất định không làm chim đầu đàn.

- Wow, không khí thật tươi mát!

Bỗng nhiên bên cạnh Hoàng Kiếm xuất hiện thêm bảy thân ảnh nữa. Những kẻ mới xuất hiện chính là cũng đeo mặt nạ, hơn nữa cũng là hạ vị thần sơ kì.

Hơn hai trăm người đều trợn mắt há mồm, làm sao có thể ngờ được lại có người đột ngột xuất hiện như vậy? Hơn nữa một lần tới bảy người, tại sao khi nãy bọn hắn chỉ cảm giác được có hai người mà thôi.

- Không gian động phủ ư?

Thái Học chính là trại chủ, lúc này sợ hãi lẩm bẩm. Vốn sinh ra trong một gia tộc quyền quý, thế nhưng đắc tội với người ta, toàn tộc nhân cơ hồ bị diệt tận gốc, chỉ có hắn cùng vài người thoát ra được. Không gian động phủ chính là do Thái Học hắn đọc qua trong một quyển kì thư. Không gian động phủ có thể mang theo nhân mạnh đi vào, quả thực là bảo bối tuyệt thế.

- Ha ha ha, trời thật đẹp! Hoàng Lôi ca, huynh làm thơ về bầu trời coi!

Hoàng Mộc cười khanh khách mà nói. Hoàng Lôi nghe tới liền đáp ngay tức khắc:

- Được chứ, nghe nè!

Lập tức không gian yên ắng, mấy trăm người mà có thể bào trì sự yễn tĩnh khó tin.

Hoàng Mộc chắp hai tay vào nhau vui vẻ chờ đợi. Đám người Hoàng Kiếm lại ở một bên hứng thú nhìn Hoàng Lôi.


Hoàng Lôi ánh mắt sáng rực, khoé miệng nhếch lên một nụ cười mà hắn cho rằng giống với Hoàng Minh nhất sau đó mới ngâm:

- Bầu trời này đẹp quá trời.. Trời ơi đẹp quá, quá trời đẹp lun!

Giọng nói của Hoàng Lôi vô cùng non nớt, chằng khác gì một đứa bé mới có mấy tuổi đầu. Hoàng Thuỷ lập tức không nhịn cười lên ha hả. Hắn thật không nghĩ Hoàng Lôi lại có thể làm ra bài thơ vừa dị lại vừa buồn cười như thế. Thật là bất khả tư nghị rồi. Không chỉ có hắn, còn có sáu người còn lại cũng là không nhịn nổi mà buồn cười.

- Lôi ca, ngươi quả thực là một cái kì hoa, ta phục!

Hoàng Ám cũng là cười đến run rẩy cả người. Rất nhanh cả đám đều bị Hoàng Lôi lườm một cái, không một ai dám cười ra mặt nữa. Hoàng Lôi lập tức quay ra xung quanh mà quát lớn:

- Thơ của ta không hay sao?

Lời vừa dứt, ánh mắt hắn nhìn từ trái qua phải mà hỏi.

- Hay, rất hay a!

- Tiểu bối chưa được nghe qua bài thơ nào mà nó hay như vậy!

- Đúng vậy tiền bối, thơ của người rất hay.

Cả trăm tên hạ vị thần đều miệng trăm như một mà khẳng định. Hiển nhiên bọn hắn sẽ không dám nói một từ không.

- Lão đại!

Hoàng Kiếm nhanh chóng chuyển ý thức hỏi thăm Hoàng Minh ở bên trong tam trọng tháp. Hoàng Minh ánh mắt thoát ra khỏi bên ngoài tam trọng tháp. Thấy đám người tiểu đệ kia sẽ không có chuyện gì xảy ra liền ăn tâm.

- Lão đại, xử trí đám người này thế nào đây?

Hoàng Kiếm nói xong lặng lẽ chờ đợi, chỉ cần Hoàng Minh có lệnh, hắn nhất định phục tùng vô điều kiện.

Từ trong tam trọng tháp có tiếng của Hoàng Minh phát ra:

- Chỉ giết trung vị thần, hạ vị thần không cần giết!

Lời Hoàng Minh vừa nói xong, Hoàng Kiếm liền cười lạnh mà nhìn về phía tên trại chủ tên là Thái Học. Tại đây cũng chỉ có hắn là trung vị thần, đích xác là lựa chọn duy nhất.

Lệnh đã ban ra, Hoàng Kiếm như trở thành một con quái vật hình dáng nhân loại. Hai con mắt của hắn biến hoá nghiêng trời lệch đất. Đây cũng chính là sức mạnh khi hợp thể của Hoàng Minh cùng Hoàng Kiếm.

- Nếu lão đại ta đã nói như vậy, ngươi liền chết đi!

Lời vừa dứt, thân ảnh Hoàng Kiếm đã biến mất trên đỉnh đầu Kim Trúc sinh mệnh, Trái tim Thái Học như bị đe doạ, sợ hãi không thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện