Ba ngày trôi qua, Hoàng Minh vẫn bình tĩnh ngồi tìm hiểu về trận pháp, đám Hoàng Kiếm, Hoàng Hoả, Hoàng Lôi thì đã tiến vào Tam trọng tháp. Bọn hắn không có việc gì quan trọng thì đều lử tầng hai của Tam trọng tháp bàn luận chiến đấu. Việc tìm hiểu về Ám Vũ sự tình Hoàng Minh đã nhờ Nạp Lan Lương tìm hiểu hộ. Chính tại lúc này, Nhan Lâu bỗng nhiên nháo nhào cả lên, tiếng người nói chuyện ồn ào, xen lẫn có tiếng nức nở không thôi.
Hoàng Minh nghi hoặc, chậm rãi đi ra ngoài cửa. Ở bên ngoài, Nhị Ngưu làm nhiệm vụ canh giữ trước phòng của hắn liền cúi đầu thi lễ.
- Có chuyện gì vậy?
Hoàng Minh lên tiếng hỏi. Nhị Ngưu lắc đầu đáp:
- Đại nhân, ta ở đây hộ pháp chưa từng bước đi một bước thật sự không biết. Người đợi ở đây, ta đi tìm hiểu!
Nói xong Nhị Ngưu nhanh chân đi ra bên ngoài. Tầm mười phút sau hắn cũng trở lại, chỉ là sắc mặt của hắn không được tốt lắm. Hoàng Minh đợi hắn tiến vào phòng, Nhị Ngưu lập tưc cúi đầu nói:
- Đại nhân, Nạp Lan công tử cùng đám người đều đang quây quanh phòng của vị lão phu nhân kia, dường như ngài ấy sắp không qua được!
Hoàng Minh nghe thấy vậy cũng liền gật đầu, hắn là bước ra ngoài đi sang phía bên đó.
Ba ngày ở đây Hoàng Minh cũng chưa có đi qua một lần, sợ làm ảnh hưởng đến vị lão thái thái này. Hiện tại cũng lên qua xem, nếu có thể giúp gì thì hắn cũng sẽ làm một chút.
Đại viện cũng không xa, Hoàng Minh đi tầm một phút là tới. Tiến vào gian phòng nhỏ, Hoàng Minh đã thấy một đám nữ nhân quỳ khóc vật vã ở dưới đất. Một bộ dáng thê lương không thôi, hắn lắc đầu. Ở bên trong Hoàng Minh đã nhìn thấy Nạp Lan Lương cùng Nạp Lan Mĩ đang nắm tay một lão thái thái mà khóc. Lão thái thái này tóc cũng bạc hết, trên mặt không khỏi có nhiều nếp nhăn. Lúc này biểu tình trên mặt khá là mệt mỏi. Hoàng Minh phát hiện trên người lão thái thái này vậy mà sinh cơ như bị rút đến cạn kiệt, linh hồn tản mát không đầy đủ. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Đại nhân, ngươi tới rồi, người mau vào xem một chút, đại nhân người xem một chút có thể cứu lão phu nhân hay không?
Thư Hùng lúc này cũng thương tâm muốn chết, nhưng hắn kinp thời phát hiện Hoàng Minh đã tới đây. Hắn liền ôm hy vọng vào vị đại nhân thần bí này. Ôm một cỗ hy vọng xa vời, hắn thật không muốn lão phu nhân thiện lương lại bị hành hạ tới lúc chết cũng không yên.
Nghe được Thư Hùng nói, một đám nữ tử cũng là như vớ được cọng cỏ cứu mạng, toàn bộ đều xoay người về phía Hoàng Minh liên tục dập đầu cầu xin:
- Đại nhân, xin ngài đại ân đại đức cứu lão phu nhân!
- Đại nhân, cầu ngài cứu lão phu nhân của chúng ta a!
- Đại nhân,...
Hoàng Minh phát hiện lão thái thái này dường
như làm người rất tốt, nếu không đám người này quả thực sẽ không cầu xin hắn tới mức không phân biệt được hắn có bản lãnh hay không?
- Đại nhân, người liệu có cách nào hay không?
Nạp Lan Lương vội vàng tới cạnh Hoàng Minh, hắn thều thào mà nói. Nạp Lan Lương lúc này khuôn mặt đã trà ngập nước măt, hai con mắt hắn đỏ rực, tóc tai bù xù. Hắn cũng giống như Thư Hùng, nhìn thấy Hoàng Minh càng là mong chờ một tia hy vọng.
- Để ta xem thử!
Hoàng Minh gật đầu, hắn cũng là không thể thấy chết mà không cứu!
Nghĩ vậy, Hoàng Minh tiến vào bên trong. Đám nữ nhân lập tức tách ra hai bên nhường cho bọn hắn đi vào. Hoàng Minh vào bên trong phát hiện Nạp Lan Mĩ vậy mà đã khóc tới sưng húp cả hai mắt. Một hạ vị thần mà có thể khóc tới sưng hai mắt thì có thể thấy nàng thương tâm tới mức độ nào.
Hoàng Minh ngồi cạnh lão thái thái này, thầm cảm thán. Người lão thái thái này chỉ còn một chút sinh cơ, cũng là đang hao dần, cách cái chết đã không xa là bao nhiêu. Rốt cuộc vị lão thái thái này đã trải qua chuyện gì chứ?
Lão Thái Thái kia nhìn Hoàng Minh một chút, thấy hắn đeo mặt nạ voi cùng thần bí, khí tức cũng là nội liễm. Bà ta hiện tại như đèn dầu trước gió, lúc nào cũng có thể bị vụt tắt, không cách nào nhìn ra tu vi của Hoàng Minh, liền thì thào nhỏ nhẹ:
- Vị tiểu huynh đệ này, lão thân trước cảm ơn ngươi đã cứu hai đứa con của ta, lão thân biết thân thể mình chịu không nổi nữa rồi. Trước khi chết còn gặp được bọn chúng là ta đã rất mãn nguyện. Tiểu huynh đệ, ta có thể nhờ cậu sau này để ý một chút hai đứa bọn chúng, ta van xin cậu!
Lão thái thái này nói nhỏ và chậm, nhưng từ ngữ nói ra thật sự là cảm động lòng người. Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, trước khi ra đi vẫn là mong một chỗ dựa cho con cái mình. Hoàng Minh chỉ mỉm cười không nói gì, hắn hiện tại muốn xem xem, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bàn tay đã nắm xuống cổ tay lão thái thái này mà sử dụng kĩ năng.
- Bách hiểu!
Lập tức Hoàng Minh sử dụng kĩ năng Bách Hiểu, hắn không tin trên thế giới này còn có thứ làm khó dễ được hắn