- Chuyện gì đang xảy ra, tại sao Thập Tự Tháp lại rung chuyển lớn như vậy?
Một người của nhân tộc kinh thán kêu lên. Những bộ lạc khác tiếng kinh hô cũng vang lên không ngớt. Không ai biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Lúc này ở bên trong Thập Tự Tháp cũng một mảnh hỗn loạn. Thiên địa nứt vỡ, nghiêng ngả như muốn sụp đổ. Không ít người bị chết thảm tại nơi này. Toàn bộ chín tầng của Thập Tự Tháp đều xảy ra tình huống này. Tại tầng thứ chín, các bậc thang của Thông Thiên Lộ đung đưa lắc lư liên tục như muốn tách khỏi mối liên kết của chúng. Ba mươi người ở đây lúc này đều một mặt mộng bức không hiểu chuyện gì xảy ra. Toàn thân mỗi người đều vận lên một tầng cương khí bao bọc lại bản thân.
- Chuyện gì đang xảy ra đây!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi quay sang hỏi thăm Du Ca. Du Ca cũng một mặt mộng bức lắc đầu tỏ vẻ không rõ, hắn cũng không biết được chuyện này là thế nào. Chính vào lúc mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, một ánh sáng chớp loé bao phủ toàn bộ không gian. Chỉ thấy ánh sáng loé lên, hơn vạn người đang ở trong Thập Tự Tháp liền bị trục xuất ra bên ngoài. Hư Trúc mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân đang phiêu phù bên ngoài mảnh đất trống. Không chỉ có hắn, toàn bộ hơn vạn người tiến vào Thập Tự Tháp đều đứng tại mảnh đất trống này. Du Ca cùng Phan Da há hốc miệng nhìn nhau, bởi vì bọn hắn rõ ràng một điểm. Nơi vạn người đang đứng chính là nơi Thập Tự Tháp hạ lạc. Hiện tại bọn hắn đứng ở đây, thế còn Thập Tự Tháp biến đi đâu rồi?
Màn sương trắng vốn bao phủ Thập Tự Tháp lúc này cũng đang chậm rãi tán đi bỏ lại một vùng không gian rộng rãi. Nhưng lúc này không một ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Kể cả người ở bên ngoài hay bên trong Thập Tự Tháp. Toà Tháp lớn khổng lồ đứng sừng sững tại Hoang địa thế giới mấy vạn năm cứ như vậy hư không tiêu thất.
..
Một ngày trôi qua, tin tức Thập Tự Tháp hư không tiêu thất không một dấu tích khiến cả Hoang địa sục sôi. Hiện tại vẫn có không ít bộ tộc còn đang cho người điều tra tìm kiếm Thập Tự Tháp. Đủ mọi loại giả thiết đưa ra, nhưng khiến cho người ta tin tưởng nhất chính là tin tức mà hơn hai mươi người chứng kiến có người tiến vào tầng thứ chín. Bọn hắn cho rằng chính kẻ đó đã khiến cho Thập Tự Tháp biến mất, thậm chí là có người còn táo bạo hơn đưa ra giả thuyết Thập Tự Tháp bị người thần bí thu làm pháp bảo. Các giả thuyết đưa ra có đúng có sai, nhưng vẫn không có manh mối tìm ra đó là ai. Dù sao khi đó người kia đứng tại tầng thứ chín ngàn chín trăm chín mươi chín bước lên một bước cuối cùng. Khoảng cách quá xa, chỉ thấy một cái bóng người chứ không thể rõ ràng người này là ai.
Tại gấu trúc bộ lạc, Hoàng Minh lúc này đnag
cùng Hư Trúc, Thư Đồ Sư Lĩnh Chi và Lập Phi đi gặp Hải Lão. Lập Phi tại Thập Tự Tháp đi được tới tầng thứ bốn liền gặp được một thiên tài địa bảo Phong thuộc tính. Rốt cuộc không có đi tiếp, tại chỗ phục dụng tiến hành nâng cao thực lực bản thân. Lúc này tu vi của nàng tiến triển không ít, chỉ còn cách thượng vị thần một đoạn mà thôi.
Đến lúc Hoàng Minh trở về mọi người mới biết được, động tĩnh bên trong Thập Tự Tháp chính là hắn làm ra. Điều này làm cho Du Ca cùng Phan Da kinh thán không thôi. Đương nhiên chuyện này không một ai truyền ra bên ngoài. Người biết cũng chỉ có năm người bọn hắn mà thôi. Lúc này năm người hướng nhà Hải Lão mà tới.
Căn nhà trúc của Hải Lão vẫn yên tĩnh như vậy, Du Ca nhẹ nhàng gõ cửa mấy tiếng cốc cốc. Tiếng nói của Hải Lão truyền ra:
- Vào đi!
Cửa được mở ra, năm người nối đuôi nhau tiến vào trong nhà. Hải Lão đang ngồi xếp bằng trên giường, giống như lần trước, vẫn là quay lưng ra ngoài. Năm người tiến vào trong, Hải Lão đã lên tiếng hỏi ngay lập tức:
- Có mang về được Hoang Thần Cách hay không?
Giọng nói của Hải Lão khàn đặc có chút mất tự nhiên, lại như có chút gì đó chờ mong.
- Có!
Hoàng Minh lập tức trả lời. Từ "có" của hắn vừa vang lên, Hải Lão lập tức xoay người trở lại, ánh mắt hướng về Hoàng Minh đầy vẻ khó tin.
- Thật sự??
Hải Lão mấy máy môi muốn hỏi lại chắc chắn.
- Đúng vậy, vãn bối đã mang trở về!
Hoàng Minh không có giấu giếm, lấy từ ba lô ra Hoang thần cách đưa ra trước mắt hắn. Môt khoả Hoang Thần cách màu trắng ngà xuất hiện trước mắt mọi người trong phòng. Năng lượng ba động nhàn nhạt nội liễm bên trong khiến người ta có cảm giác bị áp bức mãnh liệt.
- Là nó, đúng là nó!
Hải Lão run run đi xuống khỏi giường, chậm rãi đi tới gần Hoàng Minh sau đó cầm lấy Hoang Thần cách. Hai con mắt vốn mờ đục lại một lần nữa sáng lên tinh quang. Vẻ mặt mệt mỏi, già yếu lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười vui vẻ.
- Tốt, tốt, tốt!
Hải Lão liên tục nói ba chữ tốt, ngay sau đó cười lên ha hả. Thân hình Hải Lão biến mất ngay lập tức, trong phòng chỉ còn lại một câu nơi của Hải Lão:
- Lập tức ra bờ hồ!