Người vừa xuất thủ không phải ai khác chính là Hoàng Minh. Nhìn thấy Hoàng Minh xuất hiện, Lập Phi được cứu thì Hư Trúc cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi mới thở phào nhẹ nhõm đồng thời yên tâm chiến đấu cùng đối thủ ngang cấp bậc với mình.
- Không sao chứ?
Hoàng Minh đỡ lấy Lập Phi ôn nhu hỏi.
Lập Phi lắc đầu, khuôn mặt vì chiến đấu mệt mỏi mà có chút tái nhợt. Hoàng Minh đau lòng ôm lấy nàng mà nói:
- Ổn rồi, chiến đấu tôi luyện như thế là tốt. Hiện tại nàng tiến vào Tam trọng tháp đi, ta cũng yên tâm chiến đấu!
- Ừm!
Lập Phi cũng biết bản thân nàng ở lại đây sẽ khiến Hoàng Minh vướng bận, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý để hắn thu vào tháp, yên tĩnh đả toạ điều tức.
Thu lấy Lập Phi vào tam trọng tháp, ánh mắt Hoàng Minh hướng bốn xung quanh chiến trường quan sát một hồi.
- Tiểu tử, sao ngươi lại ở đây?
Bỗng nhiên một tiếng truyền âm vang lên bên tai Hoàng Minh. Tiếng nói này giống như là quát, rõ ràng là vô cùng tức giận vì sự xuất hiện của Hoàng Minh tại nơi này. Ánh mắt của Hoàng Minh lập tức hướng về phía xa xa nơi đạo thần thức kia truyền âm tới. Người vừa quát Hoàng Minh không phải ai khác chính là Hải Lão. Lúc này Hải Lão đang chiến đấu cùng Lã Cương của Lang tộc. Hai người tu vi viễn siêu thượng vị thần đại viên mãn bình thường. Chiến đấu của cả hai cũng cách xa chiến trường bên này. Hải Lão vì thấy được Hoàng Minh là lông tóc dựng đứng, rõ ràng đã nổi giận. Hắn đã dặn Hoàng Minh ở lại thủ hộ Thiết Thuỷ Giang Hoa Long luyện hoá Hoang Thần cách. Thế nhưng bậy giờ Hoàng Minh lại xuất hiện tại chiến trường bên này, bảo lão làm sao có thể không tức giận đây.
Hoàng Minh không có chút lo lắng nào, một kiếm chém chết một tên trung vị thần của Âm Minh tộc sau đó thần thức truyền âm tới tai của Hải Lão.
- Hải Lão yên tâm, bên đó ta đã an bài hai cường giả trấn thủ rồi, người hãy yên tâm!
Lời vừa nói xong, thân ảnh Hoàng Minh vậy mà phóng vút đi. Hải Lão nghe hắn nói vậy trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Thế như Lã Cương không cho hắn thời gian rảnh rỗi liên tục điên cuồng công kích.
Chiến trường vẫn tiếp tục đánh tới mù mịt, ngươi tới ta đi, thương vong đã lên tới gần ngàn.
Nhưng mà lúc này Hoàng Minh đã không còn quan tâm tới chiến trường bên này nữa, bởi vì hắn thấy được ở phía xa xa, trận chiến của ba vị thủ hộ thần đang rơi vào trạng thái kịch liệt. Địa Thần mặc dù phòng ngự mạnh mẽ, tốc độ không sai biệt lắm thế nhưng lúc này đã không còn chống đỡ được như lúc đầu. Nếu như chỉ là một đấu một mà nói, nó hiển nhiên không sợ kẻ nào. Thế nhưng một đấu hai, rõ ràng là nó đnag rơi vào thế yếu tuyệt đối. Thương tích trên người địa thần ngày càng chồng chất. Lôi điện liên tục vần vũ
trên người Địa Thần. Hoả viêm thiêu đốt, Âm khí ăn mòn lớp giáp thủ hộ. Địa thần rơi vào trạng thái tiến hoá lưỡng lan. Nếu là trước kia nó nhất định sẽ quay lưng bỏ chạy, cho dù đánh không lại hai tên kia nhưng nhất định có thể chạy thoát không cần liều mạng. Thế nhưng lúc này nó lại không muốn từ bỏ, nó muốn kiên trì thêm một lúc, rất nhanh thôi nó sẽ có đồng minh, một đồng minh mạnh mẽ.
Nhưng hiện trạng lúc này, Địa Thần quả thực là đang liều tính mang tranh đoạt thời gian quý giá cho Thiết Thuỷ Giang Hoa Long. Lúc này một đạo tinh quang đang nhanh chóng hướng phía trận chiến này lao tới. Thân ảnh này còn ai ngoài Hoàng Minh. Hoàng Minh rõ ràng một điều, nếu Địa Thần thất bại, nhất định lần này kế hoạch của Hải Lão cũng sẽ thất bại. Mà hắn cũng không còn cách nào trở về nữa. Vậy nên cách đột phá duy nhất ở đây, Hoàng Minh đã suy nghĩ qua. Chỉ có cách liều mạng giúp Địa Thần tranh thủ một hơi thời gian mới có thể đại kế hoạch có thể thành công. Hơn nữa, Hoàng Minh cũng có một chút dám chắc. Bởi vì trong đan điền của hắn, một quả cầu màu xám đang điên cuồng xoay chuyển. Nó đang hưng phấn, đúng vậy, là hưng phấn!
- Hoàng Minh, ngươi điên, nhưng ta thích!
Cửu Vĩ Kurama ở trong thức hải của Hoàng Minh hai mắt lập loè tinh quang, chiến ý của nó đã bốc cao ngùn ngụt. Ở bên cạnh Kurama, Cửu vĩ mộc hệ kĩa cũng đã yên ổn nhu thuận ở bên cạnh, ánh mắt nó cũng chăm chú nhìn về phía xa xa.
- Hoàng Minh, chàng cẩn thận!
Giọng nói nhu hoà của A Trang cũng vang lên lên tai còn lại của Hoàng Minh. Khoé miệng của Hoàng Minh nhếch lên đầy tà dị. Đây quả thực là một lần liều mạng của hắn, một lần đánh cuộc. Hắn không biết hắn có làm được hay không, nhưng đây có lẽ là cách làm đúng nhất tuy rằng có chút điên cuồng.
- Địa Thần, Ám Thần giao cho ta!
Người còn chưa tới, tiếng hét lớn của Hoàng Minh đã vang lên chấn động không gian. Địa Thần rõ ràng đang kịch liệt chống đỡ bỗng nhiên hai mắt loé lên tinh quang. Không ngờ Địa Thần không hề do dự, thân hình mạnh mẽ xoay người mang theo vô số quyển phong bám lấy Viêm Thần quấn lấy nó lao sang một bên. Trước sự kinh ngạc của Viêm Thần cùng Ám Thần, Một đạo tinh quang màu vàng chính là Hoàng Minh đã lao tới nơi này.