Một nơi cách xa Tiên giới đông đúc, nơi này sơn cùng thuỷ tận. Tại một gian nhà tranh, một trung niên yên lặng tĩnh toạ bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì?
Tiếng nói trung khí mười phần, uy nghiêm vô thượng. Bên ngoài nữ tử kia run run mà nói:
- Đại nhân, thanh niên nhân tên Hoàng Minh biến mất hai năm về trước đã xuất hiện, hơn nữa chính là hai ngày trước làm nên rất lớn sự kiện.
- Ồ, hắn xuất hiện rồi sao?
Trung niên giọng nói có chút kinh ngạc cùng hưng phấn.
- Vâng, hai ngày trước hắn tại phụ cận Mặc Yểm Thành Đỗ gia tổng bộ khiêu chiến bài danh thứ mười Đấu Chiên Tu la. Kết quả Đấu Chiến Tu La bại, bị hắn giết chết. Tên của hắn lập tức xuất hiện tại Tu La bảng, bài danh thứ mười phong hào Bất Hủ Tu La!
Trung niên nghe tới đây có chút giật mình, hỏi lại:
- Tu vi của hắn đã là thượng vị thần đại viên mãn?
Nữ tử nghe tới đây lắc đầu mấy lần trả lời:
- Không có, hắn chỉ có thực lực trung vị thần!
- Trung vị thần?
Trung niên kinh ngạc, hai mắt lấp loé tinh mang kì lạ. Mấy hô hấp về sau hắn lập tức lại hỏi:
- Có phát hiện hắn sử dụng Vân Nhai tháp hay không?
- Bẩm đại nhân, không hề có tin tức Hoàng Minh hắn sử dụng Vân Nhai tháp. Hiện tại vẫn không thể biết rõ ràng Vân Nhai tháp có hay không ở trong tay của hắn!
- Tốt, tiếp tục lưu ý hắn. Nghe nói hắn sẽ tham gia chiến trường vị diện. Ngươi lập tức cho người tiến vào chiến trường vị diện tiếp tục theo dõi hắn. Nếu có bất cứ tin tức gì về Vân Nhai tháp, trở lại báo cho ta!
- Vâng, đại nhân!
Nư tử dập đầu mấy lần rồi cứ thế lui về phía sau, cước bộ nhanh chóng rời khỏi căn nhà tranh.
Nữ tử đi xa, trung niên kia liền đứng dậy, hai tay hơi vung về phía trước. Lập tức ba đoàn quang mang từ hai tay hắn bay ra bên ngoài. Nếu nhìn kĩ có thể thấy được ba đoàn quang mang này có hình giống như ba toà tháp nhỏ bé. Trung niên ngắm nhìn ba đoàn quang mang này, hơi hơi trầm tư lẩm bẩm:
- Vân Nhai tháp rốt cuộc là kẻ nào lấy đi? Ta đã tìm kiếm mấy vạn năm, mấy vạn năm a!
...
Hoàng Minh không hề hay biết bản thân lúc này đã bị một siêu cấp cự quái vật nhìn vào chằm chằm. Hắn hiện tại đang cùng Linh San, Ngọc Yên Mĩ, Nghiên Nghiên ở một chỗ nói chuyện. Linh San ngồi nghe Hoàng Minh kể sơ qua những gì hắn đã trải qua từ khi nàng cùng hắn tách rời. Mặc dù Hoàng Minh chỉ nói ngắn gọn nhưng chuyện nào không phải là kinh thế hãi tục đây. Ba nàng rõ ràng đều đoán ra được Hoàng Minh đã không ít lần rơi vào hiểm cảnh nguy hiểm đến tính mạng.
- Cảm ơn ngươi!
Linh San nắm tay Hoàng Minh, ôn nhu nói.
Hoàng Minh nắm chặt tay nàng, lắc lắc đầu cười cười:
- Phụ mẫu vẫn là mong ta đưa ngươi trở về, ta còn chưa từng có trải qua một cái hôn lễ đây!
Linh San nghe tới đây, mặt đẹp bất giác đỏ bừng. Ở một bên Nghiên Nghiên cùng Ngọc Yên Mĩ có chút phức tạp, không biết phải nói sao.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hoàng Minh mấy ngày này không có rời đi Mễ Nhĩ thành, hắn tại bồi Linh San các nàng tu luyện cùng phân phó nhiều công việc. Một tháng ước hẹn Chiến trường vị diện rốt cuộc cũng tới.
Sáng sớm ngày hôm nay Mễ
Nhĩ thành ồn ào náo nhiệt từ sớm. Ở giữa trung tâm Mễ Nhĩ thành là một truyền tống trận to lớn có chút cổ xưa. Truyền tống trận này chính là truyền tống trận đi tới chiến trường vị diện của Mễ Nhĩ Thành. Giống như các thành trì khác của Tiên giới. Cứ một trăm năm truyền tống trận này mới được một lần khởi động. Sáng sớm ngày hôm nay, một trăm chiến tướng liền muốn mang theo binh sĩ tiến vào chiến trường vị diện. Từ đêm hôm qua nơi này đã bị chen đến chật kín, cư dân trong Mễ Nhĩ Thành liền lúc này đã đầy mắt háo hức chứng kiến trăm năm một lần chiến tướng ra đi.
Lúc này bên cạnh truyền tống trận đã có không ít người đang chờ đợi. Mỗi vị chiến tướng lần này đều mang theo binh sĩ đi theo, không khí sáng sớm đã lên tới sắp cao trào.
- Bất Hủ tu la tới!
Bỗng nhiên có một tiếng hô lớn vang lên, đoàn người nhanh chóng dạt ra nhường ra một con đường. Rất nhanh từ cuối con đường đi tới một đoàn người. Đi đầu là một thanh niên anh tuấn, khí chất phiêu dật, một đầu tóc bạch kim chói mắt khiến không ít thiếu nữ mê mẩn gào thét không thôi.
- Bất hủ tu la a!
- Cầm thánh Hoàng Chấn Minh!
- Hoàng Minh ta yêu ngươi!
Không ít thiếu nữ liều mạng hô to, tay không ngừng phất phất khăn thơm. Đi bên cạnh Hoàng Minh, Lập Phi vẻ mặt đầy ý tứ cười nói:
- Xem ra ngươi rất được hoan nghênh a!
Hoàng Minh nâng tay, ngón trỏ gãi gãi sống mũi cười khổ nói:
- Không có biện pháp a!
Hai người sóng vai đi vào bên trong dưới sự hỗ trợ của lính thủ thành. Lần này Hoàng Minh cũng không có dẫn theo Linh San, Ngọc Yên Mĩ, Nghiên Nghiên chúng nữ mà để các nàng ở lại Mễ Nhĩ Thành. Hoàng Minh trước giờ vẫn là luôn giữ vững lập trường của hắn. Trước đến nơi nào có nguy hiểm tới tính mạng, hắn nhất định không muốn mang theo người thân cùng đi. Cho dù là bản thân hắn có tứ tháp có thể mang theo người khác. Thế nhưng vẫn là không có muốn mang theo người đi cùng. Đó là lí do vì sao Hoàng Minh trở về Hoàng Tiên đại lục cũng không có dẫn theo phụ mẫu cùng nữ nhân của mình đi theo. Lần này hắn đi tới Chiến trường vị diện chỉ dẫn theo đệ tử của hắn Bát Huy. Đi phía sau Hoàng Minh chính là Tác Hi đám người. Bọn hắn cũng không có dẫn theo binh sĩ, hoàn toàn là tự thân một người. Nhìn về phía trước truyền tống trận cổ xưa, Hoàng Minh cười cười nỉ non trong lòng:
- Chiến trường vị diện, chờ ta!
Đa tạ đạo hữu Tai2412 cùng đạo hữu nhatnguyet1911 đã donate linh thạch. Ngày mai tiếp tục 2 chap.