- Đúng thế, Chúng ta cũng có bằng hữu!
Đoàn Dự khoé miệng cười mỉm, giọng nói chắc như đinh đóng cột. Nhất thời như đáp lời của hắn, một tiếng cười kèm theo giọng nói vui vẻ vang lên rõ ràng:
- Ha ha ha, Chư vị huynh đệ, Hàn mỗ tới chậm, cũng đừng trách cứ!
Một trung niên tráng hán anh khí bừng bừng lăng không bay tới. Phía sau hắn không ít cao thủ đi theo phía sau. Người này xuất hiện làm Hoàng Minh có chút kinh ngạc cùng vui vẻ. Người này chính là năm xưa cùng Hoàng Minh xưng huynh gọi đệ, cùng hắn uống qua tửu tại Băng Thành. Hắn gọi Hàn Tín.
Hàn Tín mang theo hơn hai mươi người đáp xuống phía bên phải đám người Hoàng Minh, cao hứng bừng bừng.
- Hàn Đại ca!
Hoàng Minh vui vẻ cười một tiếng chào hỏi. Hàn Tín cũng là vui vẻ đi tới trước mặt Hoàng Minh vỗ vỗ bả vai hắn nói:
- Ngươi lại mạnh hơn rất nhiều, Hàn đại ca giờ thúc ngựa cũng đuổi theo không kịp rồi.
Hai người còn chưa nói xong, lại có người lớn tiếng hô lên:
- Không nghĩ tới a, Lệnh Hồ huynh đệ, Tiểu Ngư Nhi huynh đệ còn có nhiều huynh đệ nghĩa khí thế này. Hải tặc chúng ta cũng không thể yếu thế hơn được!
Lập tức ngay sau đó mười một thân ảnh mang theo khí tức mạnh mẽ cường liệt nhanh chóng bay tới. Người tới lần này chính là cùng Lệnh Hồ Xung, Tiểu Ngư Nhi cùng tới. Bọn hắn chính là băng hải tặc Lục Phi, Côn Lô. Mấy hô hấp đi qua, mười một người đáp xuống. Chu Du lập tức ngạc nhiên hỏi:
- Chư vị là...?
Tiểu Ngư Nhi nhanh chân lên tiếng nói:
- Bọn họ chính là bằng hữu của đệ cùng Lệnh Hồ đại ca!
Mọi người nghe vậy liền ồ lên, nhanh chóng lên tiếng bắt chuyện vui vẻ. Hoàng Minh có chút khiếp sợ, nhìn về phía mười một người này trong lòng toàn là khó có thể tin tưởng. Bởi vì trước mắt hắn không phải băng hải tặc mũ rơm hay sao? So với trong truyện thì có đôi chút khác biệt nhưng đại khái không có sai a. Không nghĩ tới, Hoàng Minh khoé miệng lại nở nụ cười tự giễu bản thân mình. Tới thế giới này liên tiếp gặp phải không ít nhân vật có trong truyện tranh tại địa cầu. Hắn sức miễn dịch cũng nên đỡ hơn một chút mới phải.
Còn chưa hết kinh ngạc, phía xa xa lại có năm thân ảnh nhỏ nhắn bay về phía bên này. Hoàng Minh vừa nhìn thấy ý nghĩ hoang đường muốn ngất đi cũng có. Chỉ thấy năm thân ảnh này đều là tiểu hài tử, ba nam một nữ, đi đầu lại là một con hình tròn màu xanh trăng đan xen hoa văn. Năm tiểu hài tử này trên đầu lắp một loại kì quái đồ vật giống như cây quạt đang nhanh chóng bay tới. Hoàng Minh có chút ngốc, Hải tặc mũ rơm thì cũng thôi đi, ngay cả Đôraemon cũng xuất hiện nữa là sao?
- Đám nhóc này, ta đã nói ở yên đó chờ mà, tại sao lại tới?
Vũ Mập mạp là người đầu tiên lao tới hung hăng quở trách.
- Bọn đệ là muốn tới giúp đỡ
mà, Vũ đại ca yên tâm đi. Doraemon có nhiều bảo bối mạnh lắm!
Chaien quơ quơ khẩu súng trên tay, khoé miệng cười lớn hắc hắc. Bọn trẻ này đúng như trong truyện, không sợ trời không sợ đất. Hoàng Minh không biết nói gì hơn, hắn có cảm giác đầu sắp không dùng được nữa.
- Lại có người tới!
Kiều Phong vui vẻ nói. Toàn trường quan sát thấy mười mấy thân ảnh lăng không bay tới. Đám người này chính là Tác Hi cùng Lập Phi. Cả bọn rơi xuống đều chắp tay chào mọi người. Lập Phi càng là đi tới bên cạnh Hoàng Minh nở nụ cười ngọt ngào.
- Hoàng Minh đại ca, Bọn đệ tới không có chậm chứ?
Nhất thời còn chưa ổn định toàn trường, phía xa xa hơn ngàn thân ảnh rậm rạp bay tới. Người dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi. Người này có chút phổ thông, khuôn mặt bình thường, làn da hơi đen, thế nhưng hai mắt tinh quang sáng chói. Phía sau lưng hắn có năm người Hoàng Minh cùng đám Chu Du nhận ra. Đoàn Dự là người đầu tiên lên tiếng:
- Việt Anh, Hàn Tiên, Thất Dạ, Cửu Võ, Lãng Hưng, Thuỷ Yên chư vị huynh đệ?
Ngưới tới chính là Việt Anh cùng đám tiểu đệ của hắn. Lúc này nhộn nhịp rồi, người liên tục tới đã khí thế mười phần.
- Ha ha ha, Hoàng Huynh đệ, Ta cùng lão Hư cũng tới!
Từ phía xa xa, mấy trăm thân ảnh cũng xuất hiện. Đi đầu là hai thân ảnh đối với Hoàng Minh vô cùng quen thuộc. Hai người này chính là chia tay không lâu Hư Trúc cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi.
Thấy ở xa xa liên tục xuất hiện người tới, bên phía Phương Vũ chúng nhân rung động không thôi. Nhất là người vừa tới rốt cuộc bị nhận ra thân phận.
- Thanh niên mặc tử y cẩm bào kia chính là Thiếu chủ của Huyết Sắc gia tộc Thư Đồ Sư Lĩnh Chi!
Có người kinh hô thốt lên, không khí ồn ào không thôi.
Tuyệt Tình công tử hai mắt đã híp lại, cũng không biết đang nghĩ gì.
Ở phía xa hơn, một thanh niên nhân nắm trên tay một bộ mai rùa khẽ lắc một cái, khoé miệng treo nụ cười vui vẻ mà nói:
- Chiến Trường Loạn, Phong Vân Khởi, Huynh Đệ Hợp, Nhất Đế Thần!
Ánh mắt hắn hướng về phía trước mỉm cười nói:
- Chúng ta cũng tới! Đi thôi!
- Vâng, Các Chủ đại nhân!
Lập tức gần một ngàn thân ảnh lăng không bay theo thanh niên hướng tới phía xa đoàn người đi tới..