Không khí hồi hộp bao trùm toàn bộ các thành trì, nhiều người liền hô hấp đình chỉ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía màn ảnh không rời. Mặt trời đã lên tới cao, rốt cuộc từ xa xa đã xuất hiện những thân ảnh đầu tiên.
- Tới rồi!
Có người lập tức hô lớn, vẻ mặt đầy kích động. Tiếng hô này như tảng đá lớn ném vào mặt hồ tĩnh lặng, rốt cuộc ồn ào không dứt. Tiếng bàn tán xôn xao lập tức rộ lên.
- Ha ha ha, phi linh giới chết tiệt rốt cuộc tới. Lần này nhất định có tới mà không có về!
Có người lại hô hào, nắm đấm nắm chặt lớn tiếng cười nói. Ngay sau đó là liên tục tiếng ủng hộ không dứt theo ở phía sau. Năm mươi thành trì đều là nhộn nhịp tiếng cười nói như vậy.
Đối diện với Tiên giới bên này, Phi Linh giới lại một mảnh yên tĩnh cùng chờ mong vô hạn. Hai năm về trước Phi Linh giới bị đột kích thê thảm. Lần này nếu không thể lấy lại thể diện, nhất định trăm năm tới liền bị dìm đầu không thể ngẩng lên nổi. Gặp người của tiên giới nhất định sẽ bị chế giễu không thôi.
- Nhất định phải thắng, Võ Uy Nam chính là thiên tài mạnh nhất của Phi Linh giới. Lần trước chính là Tiên giới dở thủ đoạn ti tiện mới có thể đánh giết chúng ta nhiều người như vậy. Lần này nhất định Phi Linh giới sẽ nghiện ép trở lại!
- Đúng thế, chúng ta lần này tới nhất định chuẩn bị kĩ lưỡng, phải đánh một trận lấy lại mặt mũi, tốt nhất là tàn sát toàn bộ Tiên giới!
Không ít người tại các thành trì của Phi Linh giới bắt đầu gào thét, tình cảm quần chúng đi lên, tiếng hô hào vang lên không ngừng.
Phương xa chín tầng trời, hai bên đình đài bảy mươi hai chủ thần đều đang yên lặng quan sát. Trận chiến thứ hai này liệu Phi Linh giới có lật đổ phòng ngự của Tiên giới hay không, hoặc là Tiên giới liền mạnh mẽ thủ vững đi xuống. Trận chiến này chính là hết sức quan trọng.
- Nghĩ tới lần này Tiên giới chuẩn bị không kém, thế nhưng chỉ bằng vào một trận pháp này thiết nghĩ không thể ngăn cản được Phi Linh giới ta đạp vỡ đâu!
Phi Linh giới Ảnh Mộng chủ thần híp mắt âm dương quái khí mà nói. Lời nói này lập tức khiến không ít người cười lạnh.
- Có phòng thủ được hay không cũng không thể ngươi nói là được. Một số kẻ vốn là cả đời không chút thực lực cũng chỉ có thể mạnh miệng nói ra lời khó nghe mà thôi.
Phía đối diện Tiên giới lập tức có người lên tiếng đáp trả. Người này là một trung niên, thân hình thon dài nhìn có chút gầy yếu. Thế nhưng không ai cho rằng hắn yếu ớt cả, bởi vì hắn tại tiên giới chính là Phong Lãnh chủ thần.
Lời của hắn vừa dứt, Ảnh Mộng chủ thần lập tức đứng bật dậy, hai mắt trừng to quát lớn:
- Phong Lãnh, ngươi đây là nói ai?
Phong Lãnh chủ thần một chút cũng không kém, thân ảnh thẳng tắp đứng dậy, cười lạnh mà đáp:
- Làm sao? Không phục? Bại tướng dưới tay lại dám hô hào hay sao?
- Ngươi...! Ngươi liền dám cùng ta một trận chiến?
Ảnh Mộng chủ thần gương
mặt đỏ rực, hai mắt phát ra quang mang màu vàng. Hai cánh màu đỏ phía sau càng là rung động dữ dội.
- Đánh thì đánh, ta lại sợ ngươi?
Phong Lãnh chủ thần cũng là hừ lạnh, lập tức đáp ứng.
Chính vào lúc này, Hắc Ám chủ thần nhấc tay, một cỗ khí thế bàng bạc áp tới ép Ảnh Mộng chủ thần lui về, nhẹ nhàng mà nói:
- Bây giờ không phải lúc, nếu muốn giết hắn liền đợi Thiên Đình chi chiến mở ra!
Ảnh Mộng chủ thần nhìn về Hắc Ám chủ thần, trong lòng kiêng kị không thôi. Cùng là cấp bậc chủ thần, thế nhưng Hắc Ám chủ thần lại quá mạnh, đích xác là đứng đầu tại Phi Linh giới. Lời nói của hắn, liền như mệnh lệnh. Rốt cuộc Ảnh Mộng chủ thần thả ra nắm đấm, lạnh lùng mà nói:
- Mười năm sau Thiên Đình chi chiến, ngươi nhất định sẽ chết!
Lời vừa dứt hắn liền ngồi xuống nhắm mắt tĩnh toạ. Phong Lãnh thấy được cảnh này, khoé miệng cười lạnh cũng lập tức ngồi xuống tại chỗ.
Vừa ngồi xuống liền nghe được tiếng nói từ phía trước:
- Cẩn thận môit chút, dường như trong lời nói của bọn hắn ẩn giấu tâm cơ nào đó. Thiên Đình chi chiến, nhất định phải cẩn thận!
Người nói lúc này lại chính là Tiên giới đứng đầu, Quang Minh chủ thần. Phong Lãnh gật đầu đáp:
- Tốt, đa tạ Quang Minh huynh nhắc nhở.
Quang Minh chủ thần gật đầu, tầm mắt lại hướng về phía bên dưới quan sát.
Trên đỉnh pháo đài Hà Nội, Hoàng Minh cùng toàn bộ tinh anh Tiên giới lẳng lặng mà đứng. Ánh mắt hướng về phía xa xa chờ đợi.
- Đến rồi!
Việt Anh lên tiếng mà nói, toàn trường ánh mắt sáng rực tinh mang. Từ xa xa bằng mắt thường đã có thể thấy những thân ảnh đầu tiên, ngay sau đó liền không ngừng xuấ hiện. Thân ảnh bày đầy trời, chằng chịt rậm rạp che kín không gian.
- Không ít a, không nghĩ tới lần kia chém giết bọn hắn nhiều như vậy vẫn là còn chưa đủ!
Kiều Phong bóp bóp hai tai vào nhau, lộ ra nụ cười mà nói.
- Bọn hắn nhân số tiến đến chiến trường hẳn là không kém, hơn nữa cũng không giống chúng ta phân thành hai phe đối lập!
Triệu Vân lập tức đáp lời của Kiều Phong.
- Tới liền tới đi, lần trước còn chưa có giết đủ!
Ở bên cạnh Lệnh Hồ Xung, Côn Lô hai mắt tràn ngập chiến ý, tay phải đã nắm lấy cán kiếm từ khi nào.