Phía nam vùng cấm Hùng Thiên Sâm lâm. Hoàng Minh vẫn đang say sưa truy đuổi một con lợn rừng to, bỗng nhiên hắn khựng lại, một cảm giác nguy hiểm ập đến. Thế nhưng hắn lại mỉm cười, chính chủ, rốt cục đến.
- Tiều tử nhân loại, ngươi là muốn tới địa bàn của ta phá phách, chán sống rồi?
Một tiếng nói đầy khí lực vang lên. Hoàng Minh ngẩng mặt lên trên nơi phát ra thanh âm. Một thanh niên đang đứng trên nhánh cây cao, mặc quần áo bằng da thú, thân hình là nhân loại, thế nhưng khuôn mặt lại là gấu.
Hoàng Minh nhìn tạo hình này lại có chút buồn cười. Hắn cố nín lại, thế nhưng làm sao thoát được ánh mắt của Hùng Phương.
- Ngươi dám cười ta?
Hùng Phương hai mắt đầy sát khí, cánh tay nâng lên, một khí tức hùng hậu ập tới mặt Hoàng Minh. Mạnh thật, Hoàng Minh tặc lưỡi. Hắn không hề sợ hãi, từ trong ba lô lấy ra một viên đá màu tím.
- Chủ nhân, đá tiến hóa là không thể giao dịch đấy!
Tiếng A Trang vang lên bên tai.
Hoàng Minh ngẩn tò te, ừ nhỉ, hắn quên mất điều này.
- A Trang có cách nào mở khóa không? Hoàng Minh hỏi nhỏ.
- Không thể! Đây là vật phẩm khóa rồi!
A Trang tiếng nói vẫn êm dịu nhue vậy, nhưng Hoàng Minh không có tâm trạng nghe, giờ thì làm sao?
Bên kia Hùng Phương gầm gừ, ý định lao tới xé xác tên tiểu tử này, thế nhưng hắt chợt khựng lại, vì hắn nhìn thấy một thứ.
- Đá Huyền Giai?
Hùng Phương hai mắt sáng lóe lên, hắn nuốt nước bọt cái ực. Đá Huyền Giai không ngờ lại xuất hiện trước mắt hắn.
Hoàng Minh nhìn biểu hiện của Hùng Phương, trong đầu hắn chợt lóe ra ý nghĩ.
- Này, ngươi cần thứ này không nhỉ?
Hoàng Minh lớn giọng nói.
- Tiểu tử, đưa ta viên đá ấy, ta sẽ tha ngươi một mạng.
Hùng Phương ồm ồm tiếng nói. Trong lòng hắn đang rất gấp gáp.
- Ta thật sự muốn đưa ngươi thế nhưng vật này là nó dính trên người ta. Ném đi cũng không được. Hết cách.
Hoàng Minh thở dài một hơi.
Hùng Phương nhíu mày, nhảy một phát đã đứng trước mặt Hoàng Minh. Tay trái thò ra cầm lấy đá tiến hóa.
Lấy được. Hùng Phương trong lòng vui sướng, không ngờ có ngày hắn lấy được Đá Huyền Giai. Có nó rồi, việc tiến hóa của hắn sẽ vô cùng suôn sẻ, Hùng Phương tin tưởng như vậy.
Hoàng Minh đứng khoanh tay, không nói gì. Hùng Phương còn đang hí hửng quan sát thì bỗng nhiên đá tiến hóa biến mất ngay trên lòng bàn tay hắn. Bốc hơi, cực kì ảo diệu. Hùng Phương trợn mắt. Khuôn mặt gấu biểu cảm cực kì khoa trương, Hoàng Minh cũng không nhịn được phì cười.
- ha ha ha...
Nhìn Hoàng Minh cười lớn, Hùng Phương hừ lạnh, ngay lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, một tay bóp cổ Hoàng Minh nhấc lên. Hoàng Minh không hề phản ứng, bởi vì hắn biết có phản ứng cũng không kịp.
- Ngươi dám cười nhạo ta, nói mau, viên đá ấy đâu?
Hùng Phương hừ một tiếng. Hoàng Minh hai tay quơ quơ, Hùng Phương mới thả lỏng tay cho hắn rơi xuống đất cái bụp.
Hoàng Minh hít hà vài hơi, chậm rãi bò dậy.
- Ta đã nói rồi, ta không có cách nào cho đi cả. Đây
là sư phụ ta làm phép rồi.
Hoàng Minh biên diễn.
- Sư phụ ngươi làm phép, làm phép cái quái gì?
Hùng Phương hiếu kì hỏi.
Hoàng Minh ngồi bệt trên mặt đất, đoạn nói:
- Sư phụ ta nói chỉ có thể dành cho sủng vật của ta dùng, ta không thể vứt đi hay bị mất đi được.
Nói xong Hoàng Minh giơ tay ra, đúng là đá tiến hóa vừa nãy.
Hùng Phương sợ hãi, sư phụ tiểu tử này có bản lãnh như vậy? Thật sự là thật sao? Nhớ lại cảnh viên đá bốc hơi Hùng Phương lại thấy quái dị. Hắn lại một chưởng đoạt từ tay Hoàng Minh đá tiến hóa, chăm chú quan sát. Một lần nữa, đá tiến hóa lại bốc hơi biến mất. Trong tay Hoàng Minh lại xuất hiện viên đá đó. Hùng Phương thâm trầm, thật sự là thật rồi. Sư phụ hắn là ai? Lại có phép thuật kì dị này.
- Tiểu tử, ngươi có cách nào đưa ta viên đá này sao? Ta sẽ đền bù ngươi xứng đáng.
Hùng Phương đã nói chuyện nhẹ nhàng hơn, có lẽ cũng hơi dè chừng vị sư phụ của Hoàng Minh.
Hoàng Minh lắc đầu, đoạn nói:
- Không có cách nào, trừ khi...
Hắn nói đến đây lại ngừng lại.
- Trừ khi cái gì?
Hùng Phương nhíu mày hỏi. Hoàng Minh chậm chạp đứng dậy, nói:
- Trừ khi ngươi làm sủng vật của ta!
Hoàng Minh chốt.
- Cái gì? Ngươi muốn chết?
Hùng Phương một đấm táng giữa bụng Hoàng Minh. Dù hắn chỉ dùng 2 phần lực nhưng Hoàng Minh cũng đã bay xa hơn hai mươi mét rồi. Thân hình hắn xô đổ hơn chục cái cây giữa đường. Đến cái cây cuối cùng thì dừng lại, phun ra một búng máu.
- Mợ kiếp, nhanh thật!
Hoàng Minh phải công nhận, hắn dù biết đối phương sẽ tấn công nhưng không thể tránh né nổi, vì quá nhanh. Đúng vậy, quá nhanh!
- Tiểu tử, ngươi nói lại một lần, đừng để ta phải dùng biện pháp mạnh.
Hùng Phương hừ một tiếng, chậm rãi đi bộ tới.
Hoàng Minh nuốt vào một viên đan dược, cười khổ bám vào thân cây đứng dậy.
- Ta chưa nói hết mà, ngươi làm gì mạnh tay thế?
Hoàng Minh phàn nàn.
- Ồ, còn nói gì sao?
Hoàng Minh lau đi vết máu ở khóe miệng, đoạn nói.
- Ta muốn giao dịch với ngươi!