Hoàng Minh nhanh chóng tìm được phòng của Hoàng Thái. Khi hắn đi vào đã thấy có người rồi.
- Sao về muộn như vậy?
Hoàng Thái lên tiếng, mọi người đều gật đầu. Bọn hắn cũng chờ từ lâu rồi.
Hoàng Minh nhìn vào trong phòng.
- Ta là bị ám sát!
- Cái gì?
- Sao cơ?
Mọi người đều giật mình, Hoàng Thái còn không tự chủ được đứng dậy. Hoàng Minh đi vào trong tự nhiên ngồi xuống. Tiểu bàn tử bên này hai ngón tay quơ quơ một chút, Hoàng Minh gật đầu.
- Gia gia cứ ngồi yên đã!
Hoàng Minh kể ra sự việc. Nếu ở đây là người Hoàng Thái gọi tới thì chắc chắn đều tin tưởng được.
Nghe xong Hoàng Minh kể, Hoàng Thái vô cùng tức giận. Ở bên Vũ Chiến Thiên cùng Khôi Long nhíu mày. Không ngờ Hoàng thất lại là chủ mưu của chuyện này sao? Nhưng vì lí do gì chứ?
- Ta nghe, chuyện của phụ thân ngày xưa sợ cũng là ở Hoàng thất mà ra.
Hoàng Minh nói.
- Được lắm, thật không ngờ!
Hoàng Thái hai tay run run, ánh mắt có chút đi rực rồi.
- Cũng may là có người cứu giúp!
Vũ Chiến Thiên thở phào. Lão rất thưởng thức Hoàng Minh.
- Hoàng huynh giờ tính sao?
Khôi Long lên tiếng, lão cũng rất lo lắng đây. Nếu Hoàng Thất tham dự vào chuyện này, Quân thần ắt phải có một trận chiến.
- Trước gác sang một bên đi đã, tiểu tử, hôm trước ngươi nơi tìm cao thủ làm sao?
Hoàng Thái ngồi xuống, cố gắng bình ổn lại, lão hỏi sang chuyện khác.
Hoàng Minh gật đầu.
- 3 hôm nữa, gia gia theo ta một chuyến. Nhất định người sẽ ngạc nhiên đấy. Hoàng Minh nói.
Hoàng Thái nhíu này, tên nhóc này suốt ngày mập mờ úp úp mở mở. Bàn bạc mất một tiếng đồng hồ. Không ai biết đám người bên trong đã bàn luận chuyện gì.
- Mập mạp, Tây đô Vân Nam thành ngươi biết không?
Hoàng Minh cùng vũ mập mạp đi ra khổ cổng Hoàng Gia, Hoàng Minh cất tiếng hỏi. Vũ mập mạp trả lời ngay.
- Biết chứ, có chuyện gì sao?
Hoàng Minh lắc đầu, hắn cũng không biết là có chuyện gì, chỉ nghe Hoàng Thái nói lát nữa phải tới đó một chuyế.. Vũ mập mạp dắt Hoàng Minh đi về Tây đô, Tây đô nằm ở phía tây Vân Nam thành, nơi đây rất ít nhà cửa cùng tiệm bán hàng. Chỉ có một vài căn nhà lớn của quan lại trong quốc gia mà thôi.
- Lão đại, chúng ta tới đây làm gì vậy?
Vũ mập mạp hiếu kì hỏi. Nơi đây là phủ của quan lại trong nước, không có việc tới đây làm gì? Hoàng Minh cũng khồn biết thế nào. Hắn chỉ biết là Hoàng Thái kêu hắn tới đây, vào Cao gia một chuyến. Cao gia là gia tộc nào, Hoàng Minh cũng không rõ nữa.
- Cao gia sao?
Vũ mập mạp nghe Hoàng Minh nói, hắn bắt đầu lom dom nhìn ngó các biển trên phủ. Mất 10 phút bọn hắn mới tìm được phủ của Cao gia!
- Vào đi!
Hoàng Minh không ngại, Hoàng Thái kêu hắn đến chắc là có chuyện gì đó thôi.
Cộc cộc cộc. Hoàng Minh gõ cửa chính. Gõ đến 2 lần thì cũng đã có người mở cửa. Người ra mở cửa lại là một lão nhân già. Mặt mũi hiền lành.
- Hai vị thiếu gia này, muốn
tìm ai vậy?
Lão nhân chậm rãi hỏi. Trên miệng luôn treo nụ cười hiền lành.
Hoàng Minh chắp tay, đoạn nói.
- Ta là Hoàng Minh của Hoàng Gia, đến bái kiên Cao gia chủ.
Hoàng Minh của Hoàng Gia? Lão nhân cười vui vẻ, đáp lời.
- Thì ra là muốn tới tìm lão gia, trước hết hai thiếu gia cứ vào trong đã, lão gia hôm nay có đi bày một chút trận pháp cho dự án xây dựng bên thành nam. Hai thiếu gia cứ vào ngồi chơi một lát, lão gia cũng sắp về rồi.
Hoàng Minh gật đầu, hắn vùng Vũ mập mạp đi vào trong. Cao gia phủ cũng không rộng lớn lắm. Chỉ có vài nha hoàn đi lại mà thôi. Không giống Hoàng Gia hay Vũ gia, nhân khí thịnh vượng, riêng hạ nhân thôi đã đi lại nườm nượp rồi.
- Lão đại, ngươi tới đây cần tìm thứ gì? Hay là muốn hỏi chuyện gì?
Hoàng Minh lắc đầu, đến chính hắn còn không biết nữa là..
Hoàng Minh cùng Vũ bàn tử nhâm nhi nước trà, ngồi chém gió về vài việc. Bọn hắn không biết là có một thân hình nhỏ nhắn vừa đứng sau lưng cửa phòng khách. Nàng nhanh chân chạy một mạch về sau phủ. Phía sau phủ có một mảnh vườn nhỏ, trong vườn có một chiếc bàn đá, trên bàn đặt một cây đàn tranh. Một thiếu nữ mái tóc ngắn ngang vai, được thả xuống bám lấy hai bên má. Đôi mắt trong veo như hồ nước tĩnh lặng. Nàng ngồi đó, hai tay bế má, không biết đang nghĩ gì, thi thoảng miệng hay mỉm cười, vô cùng xinh đẹp.
- Tiểu thư, tiểu thư!!!
Tiếng kêu rối rít phá tan bầu không khí yên tĩnh trong sân. Một thân ảnh chạy vào, hai tay xách cặp áp hơi dài, miệng kêu dồn dập.
- Tiểu tuyết, có chuyện gì mà em như bị ma nhập vậy? Bình tĩnh xem nào!
Nàng cất tiếng nhẹ nhàng trách.
- Tiều thư, cô gia, là cô gia tới chơi!
Tiểu Tuyết hai má đỏ bừng, mặc kệ bản thân mệt mỏi vì chạy nhanh tới, nàng nhanh chóng nói ra ý chính trong câu chuyện.
- Sao cơ, hắn tới?
Cao Trang trong lòng bối rối. Không hiểu sao trong lòng có chút vui vẻ, lại có chút ngượng ngập không biết diễn tả thế nào.
- Cô gia đang ở phòng khách đó, lão gia không ở nhà, tiểu thư có muốn đi ra tiếp đón không?
Tiểu tuyết nháy mắt nhí nhảnh hỏi.