Hoàng Minh ngắm kĩ thân cung, âm thầm khen ngợi người tạo ra bộ khuôn này. Thân cung tạo hình vô cùng kì diệu. Một bên là hình rồng đang trong tư thế bay cao. Một bên là Phượng đang tung cánh. Hoàng Minh nhìn qua ba mũi tên. Ánh sáng lấp lánh vô cùng huyền ảo.
- Thật sự là bảo bối.
Hoàng Minh ngay lập tức không chần chừ, lấy kunai ra cứa một đường. Máu tươi chảy xuống rơi vào thân cung. Hoàng Minh rõ ràng thấy cả cây cung đang rung chuyển. Nó lập tức hút máu của hắn, một đoàn máu rơi trên thân nó đều biến mất. Hoàng Minh kinh ngạc không thôi. Đến khi hắn nhận ra hắn và cung tên này bỗng chốc có một mối liên kết vô cùng khó diễn tả, Hoàng Minh liền nhận được thông báo.
- Chúc mừng chủ nhân, luyện chế thành công vũ khí mới, mời đặt tên!
Hoàng Minh ồ lên một tiếng, hắn trầm ngâm suy nghĩ một hồi. Lập tức nhớ ra một cái tên. Chấn Thiên Cung, chính là nó. Ta sẽ đặt tên ngươi là Chấn Thiên Cung.
Chấm Thiên Cung trên mặt đất run lên, vô cùng sung sướng.
- Chúc mừng chủ nhân đặt tên thành công.
Chấn Thiên Cung
Phẩm chất: Tuyệt hảo.
Vô danh cung được chế tạo bởi Hoàng Minh. Làm từ Từ trúc kim thiết ba ngàn năm. Tử trúc kim thiết là tài liệu vô cùng quý hiếm. Đặc biệt tử trúc kim thiết nếu luyện hóa tinh huyết của chủ nhân sẽ sinh ra linh tính, vô cùng hoàn mĩ.
Nội tại: Thiêu đốt.
Mỗi mũi tên đều mang theo quang mang thuộc tính, đều có khả năng thiêu đốt cực lớn. Đặc biệt đối với hắc ám sinh linh, tổn thương tăng lên gấp hai.
Kĩ năng: Bá Vương Tường Phụng Tiễn.
Tập trung sức mạnh cực đỉnh. Hấp thu thiên địa linh khí, tung ra một thần tiễn Phụng Hoàng lửa uy lực tuyệt luân.
Hoàng Minh đọc mà sợ hãi. Chỉ nghe thôi mà đã thấy máu trong người sôi trào rồi. Hắn cầm Chấn thiên Cung lên kéo thử. Chấn Thiên Cung không hề có dây cung. Vậy mà khi Hoàng Minh làm động tác kéo cung, ngay lập tức dây cung xuất hiện. Một mũi tên được hình thành, mũi tên màu trắng tỏa ra quang mang vô cùng đánh sợ. Hoàng Minh chỉ thử thôi, không dám buông tay, đành nhẹ nhàng thả dây lại ban đầu, mũi tên cũng theo đó mà biến mất. Nở nụ cười tươi rói. Hoàng Minh vô cùng phấn khích. Một chuyến xông tháp trận này hắn đã lấy được vô cùng nhiều tiện nghi mà chính hắn cũng không thể nào nghĩ ra được. Cất Chấn thiên cung vao ba lô. Một lần nữa Hoàng Minh chuẩn bị bước vào cánh cửa. Hắn muốn tiến vào Tầng thứ mười ba rồi.
Ánh sáng tần thứ mười hai vụt tắt, toàn trường bên ngoài sợ hãi không thôi, ai cũng nín lặng chờ đợi. Khi ánh sáng của tầng thứ mười ba xuất hiện, cả bầu trời Lưu Vân Tông đều rung động. Tiếng hò hét lại vang lên.
- Hoàng Minh!
- Hoàng Minh!
- Hoàng Minh!
Hoàng Minh không nghi ngờ gì nữa, sau việc lần này, hắn chính là ngôi sao
sáng nhất, chính là thần tượng của toàn bộ đệ tử Lưu Vân Tông.
Hàng Thanh Nhi ôm lấy Ngọc Yên Mĩ mà khóc. Nàng khóc vì lo lắng cho Hoàng Minh, là tự hào đan xen nhau. Ngọc Yên Mĩ vẫn vẻ mặt bình tĩnh, hầu như không có mấy chuyện làm nàng tỏ ra thái độ cả. Mặc dù trong lòng nàng đang có bao nhiêu suy nghĩ thì khuôn mặt thủy chung vẫn nét cười. Cố gắng dỗ dành Hàng Thanh Nhi.
Cẩu ca lúc này có lẽ là kẻ phấn khích nhất. Hắn đã thành công đột phá ngân huyền cảnh. Sau khi xuất quan nghe tin Hoàng Minh đại phá Tháp trận. Hắn đã vội vàng đến đây. Chứng kiến Hoàng Minh liên tục vượt tháp, hai mắt hắn sáng rực vô cùng. Không hết lời kêu than cùng khoe mẽ:
- Các ngươi biết không, ta chính là tiểu đệ của Hoàng Minh lão đại! Ha ha ha, các ngươi muốn theo Hoàng Minh lão đại sao? Cẩu ca ta chính là tiểu đệ thân tín nhất. Mau mau gọi tiếng Cẩu lão đại...
Cẩu ca nhanh chóng sử dụng biệt tài của mình, nhanh chóng thu nhận gần trăm tên đệ tử, nội môn ngoại môn đều có. Hắn không ngốc. Hoàng Minh đã từng nói qua sẽ xây dựng một hội riêng. Đây chính là lúc hắn giúp Hoàng Minh thu thập đàn em. Nhất là lúc Hoàng Minh đang tỏa sáng nhue mặt trời bam trưa thế này. Cẩu ca nhếch lên nụ cười, nụ cười của tên lưu manh. Hắn rõ ràng một câu, nước lên thì thuyền lên. Tiếng nói của hắn sau này sẽ vô cùng có trọng lượng. Ha ha ha. Cẩu ca hắn đã lột xác rồi.
Hoàng Minh bước qua cánh cửa, một không gian lại xuất hiện trước mặt hắn. Kinh hãi nhất là trước mặt hắn lại là một thân ảnh. Một nhân loại. Một lão giả tóc tai bạc phơ, thân hình vô cùng mảnh khảnh. Hai mắt nhắm tịt. Lão đang ngồi xếp bằng ở đó, cả thân hình không có một tia dao động nào. Dường như đã hòa vào thiên địa. Hoàng Minh chậm rãi bước tới, ánh mắt không rời khỏi lão già đó.
- Người trẻ tuổi, rốt cục ngươi cũng tới!
Âm thanh già nua vang lên, lão già mở đôi mắt ra nhìn Hoàng Minh. Ánh mắt đục ngầu đầy vẻ mong chờ. Hoàng Minh hơi sững ra một chút. Hắn cũng nghĩ là lão già này còn sống, thế nhưng đối diện với lão quái vật không biết bao nhiêu tuổi này làm hắn có chút tim đập chân run. Nhìn những nếp nhăn kia của lão, Hoàng Minh gai ốc đã nổi lên rồi.