Hoàng Minh trước khí thế của Cảnh Thắng, không ngờ không tránh né mà lại tiến lên một bước. Quỷ kiếm chém ra một đòn đơn giản chắn lấy thế công của Cảnh Thắng.
Chỉ nghe keng một tiếng đinh tai, kiêm của Cảnh Thắng không ngờ bị chém thành hai đoạn. Phần mũi kiếm văng xuống đất vang lên hai tiếng leng keng cực kì ấn tượng. Cả không gian tĩnh lặng. Một cảm giác quái dị lan rộng ra xung quanh.
- Gãy, chém gãy rồi?
Một đệ tử lẩm bẩm nói. Âm thanh của hắn tuy không lớn nhưng lại vô cùng nổi lên giữa không gian yên lặng quái dị này.
- Chém gãy cái đầu nhà ngươi, rõ ràng chỉ là đón đỡ, chém đâu mà chém. Người chém đến là Cảnh Thắng mà.
Kẻ bên cạnh ngay lập tức đính chính lại. Rất nhanh chóng tiếng ồn ào bàn tán vang lên. Các nơi khác, mỗi người đều một biểu lộ khác nhau, vô cùng kì quái.
- Thanh kiếm đó thật sắc bén, thật khó có thể tin, chỉ đơn giản đón đỡ mà có thể làm gãy nhất kiếm của đối phương. Hơn hết kiếm của đối phương rõ ràng là phẩm cấp không thấp, có thể nhìn ra rõ ràng là trung kì trân bảo. Không hổ là kiếm linh, quả thần kì!
Trưởng Lão rây tóc bạc phơ khi nãy lại lên tiếng. Ánh mắt lấp lánh tinh quang. Có thể nói ra những điều này hiển nhiên lão kiến thức rất cao. Xung quanh đều gật đầu đồng ý. Kiếm Linh như vậy, không ngờ xuất hiện tại Lưu Vân Tông, quả là không thể tưởng tượng được.
Cảnh Thắng lúc này có lẽ là người kinh sợ nhất. Kiếm của hắn rõ ràng là đã đạt đến trung phẩm trân bảo. Chém sắt như chém bùn. Được luyện khí sư của tông môn luyện hóa hai lần. Vô cùng sắc bén cùng cứng cáp. Vậy mà trước kiếm của đối phương lại không đỡ nổi một đòn mà bị chém gãy. Khiến hắn sợ hãi nhất là đối phương rõ ràng không dùng lực, chỉ giơ kiếm đơn giản đón đỡ đã khiến kiếm của hắn gãy làm đôi. Đây nói lên ý gì?
Cảnh Thắng hai mắt không cam lòng, hắn không cam lòng bị thua như vậy. Đối phương nhất định tu vi không bằng hắn, chỉ là có trân bảo kiếm hơn hắn mà thôi. Nghĩ đến như vậy, Cảnh Thẳng lại sinh ra lòng đố kì, muốn cưới đoạt kiếm trong tay của Hoàng Minh.
Chỉ thấy ngay lập tức trong tay hắn lại xuất hiện hai thanh kiếm nữa. Từ đơn kiếm chuyển sang song kiếm, chiến ý tăng vọt, lao tới Hoàng Minh.
Hoàng Minh rõ ràng là đã nương tay, thế nhưng đối phương lại không hiểu chuyện. Hắn cũng lười quản. Huy động quỷ kiếm tiến tới đoan đỡ. Lần này kiếm quang nhanh chóng va vào nhau, hai âm thanh keng keng lần nữa lại vang lên, Cảnh Thắng một lần nữa không biết nói gì hơn. Hắn là một chiến sĩ, vũ khí của hắn là kiếm. Thậm chí hắn có thể từ dùng đơn kiếm chuyển qua song kiếm, chiến lực tăng mạnh, rất có tiếng tăm trong lứa đệ tử. Thế nhưng hôm nay hắn lại gặp con hàng Hoàng Minh này. Hai
song kiếm của hắn vừa va chạm với kiếm của Hoàng Minh, ngay lập tức bị chém làm hai khúc, không chỉ thế, trước mắt hắn lúc này chính là kiếm của Hoàng Minh. Mũi kiếm chỉ còn cách hắn năm cen ti mét. Chỉ cần Hoàng Minh có ý định giết hắn, thật sự là hắn không thể tránh thoát rồi.
Toàn trường ngưng trọng, chiến đấu không hề có chút hoa mĩ, thế nhưng áp chế hoàn toàn thế này khiến người ta không thể nào thốt ra được câu gì.
Cảnh Thắng hai tay thả lỏng, hai chuôi kiếm của hắn rơi xuống đất, hắn cười khổ một tiếng. Rõ ràng là tới khiêu chiến, hùng hổ vô cùng, chiến ý mạnh vô cùng. Thế nhưng kết quả quả thật làm hắn chán chường. Đối phương đến cả chiến kĩ đều không có dùng đến. Chỉ đơn giản hai đòn chắn một đòn chém, hắn bại, bại không ngóc đầu lên được. Trong lòng tuy không cam tâm, thế nhưng Cảnh Thắng vẫn phải chấp nhận sự thật này, hắn cắn răng nói:
- Ta nhận thua!
Âm thanh tuy không lớn, thế nhưng không gian vốn yên tĩnh khiến khán giả xung quanh đều có thể nghe rõ mồn một.
- Hoàng Minh thắng!
Vị chấp sự nhận nhiệm vụ trọng tài kia liền hô lên tuyên bố kết quả. Xung quanh ầm ĩ vang lên tiếng bàn tán đôi nổi. Ai cũng khiếp sợ trước biểu hiện của Hoàng Minh, rõ ràng là Hoàng Minh không hề hé lộ ra chút thực lực kinh thiên nào. Bí mật như vậy càng làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Hoàng Minh mỉm cười, thu kiếm quay đầu bước trở về, vô cùng tiêu sái. Thế nhưng đúng lúc này dị biến phát sinh. Cảnh Thắng hai mắt đỏ rực lên, không ngờ lại điên cuồng nhảy lên không trung ném ra một loạt phi đao hướng về lưng và đỉnh đầu Hoàng Minh phóng tới.
Phía bên dưới những đệ tử quan chiến kêu lên kinh hãi, Hàng Thanh Nhi càng là hét lên một tiếng hai mắt xinh đẹp mở to:
- Hoàng Minh! Cẩn thận!
Trên khán đài các chưởng lão cùng Hàng Vô Ưu cũng không thể tin vào sự việc đang phát sinh. Không ngờ Cảnh Thắng lại có thể sinh ra việc làm đại nghịch như vậy. Lại dám ám toán đồng môn sư huynh.
Hoàng Minh lúc này rơi vào thế vô cùng nguy hiểm, các phi đao chỉ còn cách hắn có vài thân hình mà thôi. Tốc độ quá nhanh, thật không ai có thể tương trợ lúc này. Một kích ném toàn lực của Kim Thần Sơ kì, lại vô cùng bất ngờ đánh tới, Hoàng Minh nhất định sẽ bị ám khí giết chết!