Tiếng quát của Cửu Long làm toàn trường ngơ ngác. Không ai rõ là tiếng nói vừa nãy của ai và xuất phát từ đâu. Bất ngờ từ cửa vào, hai thân ảnh chậm rãi đi tới. Các đệ tử kêu lên kinh ngạc. Ngay sau đó là không ngờ tự động tách ra hai bên, chừa ra một lối đi. Hai thân ảnh chậm rãi đi vào. Một thiếu niên mặc y phục màu trắng đang hớn hở, cảm thấy vô cùng có mặt mũi, đang đi theo một người phía trước. Thiếu niên đi trước mặt mũi anh tuấn vô cùng. Hai con mắt lạnh lùng khiến người ta run rẩy. Trên người mặc một bộ y phục màu tím, y phục đại diện cho sự tối cao, đệ tử hạch tâm.
- Trời ạ, là Hoàng Minh sư huynh, thật là huynh ấy!
- Hoàng Minh sư huynh trở ra rồi sao? - Hoàng Minh sư huynh đến rồi!
Đệ tử quan chiến toàn trường không ngừng thốt lên tiếng nói. Cả mấy ngàn người lập tức sôi trào. Hoàng Minh là nhân vật phong vân bậc nào. Hai tháng gia nhập tông môn, cấp bậc tăng lên vùn vụt. Một khúc ca lưu danh tên tuổi. Đại phá tháp trận, sáng lập kì tích. Được tông chủ đích thân thu nhận đệ tử đầu tiên. Nhất kích tất sát Cảnh Phong kim thần sơ kì vô cùng nhẹ nhàng. Phạt giam Đại Phong Bích một tháng, hiện tại chưa tới kì hạn đã trở ra. Xem biểu hiện hiện tại, dường như không hề bị điên loạn. Thậm chí khí thế còn tăng lên.
Hoàng Minh xuất hiện làm cho diễn võ trường sôi lên sùng sục. Mỗi người một cảm giác khác nhau. Hàng Thanh Nhi hai mắt mong chờ, vui vẻ. Ngọc Yên Mĩ chỉ mỉm cười. Vũ Vấn Sơn, Cửu Long lại kinh ngạc, lo lắng. Lã Cuồng chỉ hơi ngưng trọng. Nhưng sung sướng nhất có lẽ là cẩu ca. Hắn hiện tại có thể thở hắt ra một hơi. Hoàng Minh rốt cuộc trở lại, hắn đúng là trút đi được ganh nặng. Hắn biết rằng Hoàng Minh lão đại của hắn rất bản lĩnh. Trời có sập, cũng có Hoàng Minh gánh.
- Ơn giời, lão đại về rồi!
Cẩu ca lẩm bẩm vui mừng.
Hoàng Minh từng bước tiến vào, mỗi bước đều khiến người ta cảm thấy áp lực. Ai nấy đều hưng phấn không thôi.
- Ha ha ha, Hoàng Minh sư huynh trở về, ta tin chắc lần này sẽ có một hồi đại chiến đấy!
Một kẻ cười lớn nói, xung quanh đám người đều gật đầu. Hiện tại không ngờ là đã đều xé rách da mặt rồi. Chỉ có nắm đấm là giải quyết tốt nhất.
Hoàng Minh mấy trăm mét đi đến không mất ba phút.
- Hoàng Minh, ngươi rốt cục đã trở lại rồi!
Hàng Thanh Nhi hai mắt lo lắng, đi tới cạnh Hoàng Minh nhìn khắp thân thể hắn một lần, thấy không có vấn đề gì mới an tâm. Hoàng Minh thấy vậy trong lòng ấm áp, đoạn nói:
- Ta không sao, hiện tại, để ta tới!
Hàng Thanh Nhi nghe hắn nói liền gật đầu. Hoàng Minh quay qua gật đầu với Ngọc Yên Mĩ một cái, nhận được nụ cười của nàng rồi mới nhìn sang ba người đối diện.
Vũ Vấn Sơn cùng Cửu Long nhìn thấy vẻ quan tâm, thân mật vô cùng của Hàng Thanh Nhi với Hoàng Minh mà trong lòng lửa nóng trỗi dậy. Cả hai không hẹn mà cùng trừng mắt. Lã Cuồng thì không, hắn
không quan tâm tới việc yêu đương gì cả. Trong đầu hắn chỉ luôn nghĩ tới việc chiến đấu. Khiêu chiến cường giả mà thôi.
Hoàng Minh bước thêm hai bước, ánh mắt chiếu lên thân hình ba người trước mặt, giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Các ngươi kẻ nào nói muốn diệt hội của ta?
Câu hỏi vừa vang lên, khí thế của Hoàng Minh cũng dâng cao. Cả ba đều biến sắc. Đây là chuyện gì, tại sao khí thế của hắn lại tăng cao như vậy. Khí thế này chỉ có thể phát sinh trên người có địa vị tối cao lâu năm mà thôi. Tên Hoàng Minh này làm sao mà có thể phát ra khí thế bức người như thế. Thế nhưng rất nhanh cả ba đều lấy lại bình tĩnh ban đầu. Bọn hắn cũng tuyệt không phải là hàng mã. Ngay lập tức khí thế bộc phát. Ba cỗ khí tức thâm trầm tiến tới thế nhưng lại chỉ có thể giữ được ngang ngửa với Hoàng Minh mà thôi.
- Hừ, Hoàng Minh sư đệ, ta thật không nghĩ ngươi có thể an toàn mà trở ra, quả thực làm người ta kinh ngạc. Thế nhưng hiện tại ngươi trở về cũng không thể thay đổi được gì. Khăn Quàng đỏ của ngươi hiện tại nên giải tán, đây là ta cho ngươi lựa chọn tốt nhất.
Vũ Vấn Sơn lên tiếng nói. Ngay lập tức Cửu Long cũng lên tiếng:
- Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ, ba thế lực của chúng ta hợp sức lại, chỉ với một hội mới kiến tạo của ngươi, dư sức dập tắt. Ngươi nên yên phận đừng có mơ mộng hão huyền..
Lã Cuồng lúc này lại không nói gì. Hắn chỉ đứng nhìn Hoàng Minh, dường như cảm nhận được gì đó không đúng.
- Ha ha ha, các vị sư huynh. Ta thật không ngờ các ngươi lại chú tâm đến chiếu cố ta như vậy. Hiện tại ta một đấu ba, như cá nằm trên thớt. Đúng là nên giải quyết một lần cho xong. Không cần phải nói nhiều. Hiện tại, ta muốn khiêu chiến cả ba!
Ta muốn khiêu chiến cả ba!
Lời nói của Hoàng Minh vang lên khiến diễn võ đài kinh hãi. Một lời nói ngông cuồng vô cùng. Thật không ngờ một vị sư đệ mới tiến cấp đệ tử hạch tâm lại dám khiêu chiến ba vị sư huynh thành danh đã lâu. Cảnh giới cao thâm mạt trắc. Lời khiêu chiến của Hoàng Minh như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Ngông cuồng, tự tin, chấn nhiếp, lăng lệ.
Lời của Hoàng Minh khiến ba người Vũ Vấn Sơn, Cửu Long cùng Lã Cuồng chợt ngơ ngẩn. Hắn muốn khiêu chiến, không chỉ một mà là cả ba?
Ngất, ta ngất mất! Đệ tử toàn bộ diễn võ trường hai mắt dại đi, một lúc sau toàn trường sôi sục.